A few months ago I read and wrote about Truyện Kiều (known in English as The Tale of Kieu), Vietnam’s greatest literary work (click here for the first blog post). It’s an epic poem written by Nguyễn Du in the 19th century, based on a 17th century Chinese novel named Jin Yun Qiao (Kim Vân Kiều truyện in Vietnamese) by Qingxin Cairen (Thanh Tâm Tài Nhân).
Just so you get an idea: Nguyễn Du in Vietnam has the same kind of importance and influence as Shakespeare in England or Pushkin in Russia, and if we have an Asian equivalent of the Western canon, Truyện Kiều would be part of it. Jin Yun Qiao wouldn’t. Nobody cares about Jin Yun Qiao—it is of interest only as the novel on which Truyện Kiều was based.
I myself have not read Jin Yun Qiao as a whole, having little interest, but I have read some excerpts. The general consensus is that it’s a banal, unimportant novel that somehow inspired a poetic masterpiece in another country—Nguyễn Du took the general plot but elevated it to a completely new level, in terms of language, characterisation, psychological insight, themes, and moral vision, and also made significant changes to the characters and some plot details.
I’ve just come across an article comparing the same scene in Truyện Kiều and in Jin Yun Qiao, and you know what, I’m traumatised.
Here’s the context: Kiều is now married to Từ Hải, the third love of her life, who is at this point leader of a revolutionary army. Having now gained power, Kiều repays people who have been kind to her, and takes revenge on those who have harmed her. The scene is “the revenge”.
In Truyện Kiều, the executions are reduced to a few sentences:
“Lệnh quân truyền xuống nội đao,Thề sao, thì lại cứ sao gia hình.Máu rơi, thịt nát, tan tành,Ai ai trông thấy hồn kinh, phách rời.”
Here is the translation by Michael Counsell:
“… the executionerwas told to use them as was right.All who beheld the sightwere terrified; the courtyard filledwith streams of blood which spilledfrom battered flesh before their eyes.”
The same scene in Jin Yun Qiao is unnecessarily detailed and disturbingly graphic.
Here’s the passage about Bạc Hạnh and Bạc Bà, translated into Vietnamese:
“Phu nhân nói: Bạc bà đẩy người xuống giếng, Bạc Hạnh bán người lương thiện vào nhà xướng ca. Nay theo đúng lời thề trước của Bạc Hạnh, lấy dao vằm nát thân thể, rồi cho ngựa ăn, còn Bạc bà thì đem chặt đầu bêu lên cây. Đao phủ nghe lệnh dạ ran một tiếng, tức thì lôi Bạc bà ra chặt đầu, còn Bạc Hạnh thì dùng chiếu cỏ bó như bó củi, ngoài quấn dây thừng thật chặt, rồi hai người giữ, một người cầm dao (3), chặt từ chân lên đầu thành hơn trăm đoạn. Ghê thay một con người mới đó mà trong giây lát biến thành một đống thịt như bùn, người coi ai cũng hoảng hồn chết ngất. Bọn đao phủ vào bẩm đã thi hành xong, phu nhân truyền đem đống thịt trộn lẫn với cỏ để cho ngựa ăn.”
These are the people selling Kiều into a brothel the second time in the story.
I can’t find an English translation. To summarise, in the original, Bạc Hạnh gets tied up in a mat and has his flesh cut into little pieces, which get fed to horses, whereas Bạc Bà gets decapitated and her head gets stuck on a tree.
Here’s the passage about Tú Bà (the woman in charge of the first brothel), her husband Mã Giám Sinh (named Mã Bất Tiến in the original), and Sở Khanh (the philanderer who tricks Kiều) in the original novel, translated into Vietnamese:
“Bèn lệnh cho quân sĩ, lôi mụ Tú ra, lấy dầu bách tưới đẫm vào người, rồi dựng ngược cho đầu xuống đất, chân chổng lên trời, như ngọn đèn trời để làm tròn lời thề ngày trước. Còn tên Mã Bất Tiến thì kẹp chân tay vào mảnh gỗ cho thẳng căng ra, rồi rạch da và moi gân khiến cho tứ chi rời rạc, để ứng lời thề của nó. Lại nấu một nồi tùng hương trộn lẫn với vỏ cây gai, đun thật sôi và lấy chum nước lớn để bên, đem Sở Khanh ra, lột hết áo xiêm, một người thì múc dầu tùng hương đun sôi tưới vào mình hắn, một người thì lấy nước lạnh dội theo. Quân sĩ được lệnh lôi ba phạm nhân ra ngoài. Trong chốc lát, mụ Tú đã cuốn thành một cây sáp lớn, phía dưới chỉ lộ cái đầu. Mã Bất Tiến thì bị căng xác. Sở Khanh hóa thành một thỏi sắt nguội.Đoạn rồi phu nhân hô to: “Đốt sáp”, quân sĩ đứng lên cao châm lửa vào chân mụ Tú. Mụ mới bị châm một mồi lửa đã kêu đau ầm ĩ. Phu nhân mắng rằng: Mi cũng biết đau ư? Cớ sao ngày trước mi nỡ lòng hủy hoại da thịt người khác? Mụ Tú chết ngất, không trả lời được nữa.Kế đến Phu nhân hạ lệnh rút gân, xẻ thịt Mã Bất Tiến, lại lệnh cho quân sĩ lột da Sở Khanh.Nghe lệnh, quân sĩ tìm chỗ chùm gân, lấy mũi dao nhọn khoét da, rồi dùng lưỡi câu móc vào đầu gân, dùng sức lôi mạnh một cái. Mã Bất Tiến lập tức chết tươi. Quân sĩ rút thêm ba bốn cái gân nữa làm cho thi thể Bất Tiến rời ra từng mảnh. Phu nhân bèn sai quẳng xác ra biển cho cá ăn để đền tội bạc tình.Còn Sở Khanh bị tẩm dầu tùng hương và keo vỏ gai, bên trong tuy vẫn còn sống nhưng bên ngoài không cựa quậy được. Quân sĩ chạy đến bóc miếng vỏ gai nơi đầu ra, thì da đã bị dầu tùng ăn loét ra, chẳng cần dùng đao kiếm, chỉ tuốt một cái thì lột hết da. Độ nửa giờ sau, thân thể Sở Khanh chỉ còn trơ lại một cục máu đỏ lòm nhưng vẫn còn thoi thóp. Phu nhân lại sai đem nước vôi rưới vào, tức thì toàn thân Sở Khanh nổi lên những cái bọt lớn. Chỉ trong chốc lát đã rữa nát thành mủ máu, rớt thịt trơ xương mà chết...”
One would have to translate every single word to convey fully how nauseating, how brutal and fucked up the entire scene is, but I’m just going to summarise quickly: in the original novel Jin Yun Qiao, Tú Bà is drenched in oil (dầu bách hương—cypress oil?) then hung upside down like a lamp, turned into some kind of human wax, and burned from the feet down; Mã Bất Tiến (original of Mã Giám Sinh) has his limbs stretched in different directions by pieces of wood, his skin gets pierced, his tendons get cut then pulled apart with fishing hooks till he dies then his body is thrown into the sea to be food for fish; Sở Khanh gets soaked in burning oil (cypress oil?), then skinned alive, before they throw boiling water at his skinless body…
Isn’t that just fucked up? How is this literature? It isn’t. Now look back at the subtlety in Truyện Kiều, look back at the way Nguyễn Du handles the scene.
Another difference between Truyện Kiều and Jin Yun Qiao in this scene is that Hoạn Thư (the jealous woman, main wife of Thúc Sinh) is let go—Hoạn Thư says to Kiều that she’s just a woman, it’s normal that she gets jealous, nobody wants to share a husband, and Kiều, persuaded, lets her go unpunished.
The original Kiều—Qiao—doesn’t let her go.
Here’s the passage, translated into Vietnamese:
“Vương phu nhân thấy mụ quản gia lãnh Kế thị đi rồi, bèn truyền lệnh cho cung nữ đem Hoạn Thư ra, lột trần áo xiêm rồi treo lên đánh một trăm trượng.Cung nữ dạ ran, túm tóc Hoạn Thư lôi ra, lột hết áo quần, chỉ chừa lại một cái khố, tóc buộc lên xà nhà. Hai tên cung nữ mỗi tên túm một tay để lôi giăng ra, trước và sau có hai cung nữ khác cầm roi ngựa đồng loạt ra tay, một người đánh từ trên đánh xuống, một người đánh từ dưới đánh lên, đánh như con chạch rơi trên đống tro, con lươn trong vạc nước nóng, luôn luôn dẫy dụa kêu trời. Toàn thân chẳng còn miếng da nào lành lặn. Sau khi cung nữ báo cáo đủ một trăm roi, phu nhân truyền lệnh đem Hoạn thị ra giao cho Thúc Sinh. Quân sĩ dạ ran. Cởi tóc Hoạn Thư mang xuống thì đã nửa sống nửa chết, mang ra ngoài cho Thúc Sinh nhận lãnh. Thúc Sinh luôn miệng tạ ơn, nhìn đến Hoạn Thư thấy chỉ còn thoi thóp thì than rằng: Nàng ôi, chỉ vì thủ đoạn, phương pháp lớn lao của nàng mà nàng mà phải tự cầm dao cắt thịt của mình… Rồi bèn gọi hai tớ gái là Xuân Hoa, Thu Nguyệt vào đỡ lấy Hoạn Thư. Thúc Sinh quay vào dinh tạ tội Phu nhân rồi ra ngoài một mặt thu nhặt thi thể Kế thị, một mặt mang Hoạn Thư về nhà chạy chữa đến nửa năm trời mới khỏi.”
In short, Hoạn Thư is stripped down to only a loincloth and hung from the rafters by her hair, then receives 100 lashes—one beats her from above, another beats her from below, and when she’s taken down, she’s half alive half dead, and afterwards needs treatment for half a year.
Some critics of Nguyễn Du’s Kiều argue that she’s so weak and gullible, Hoạn Thư once turned her into a slave and humiliated her in front of Thúc Sinh but now only has to say a few sentences and Kiều already lets her go. They also comment that Hoạn Thư doesn’t look bad in this scene, in the sense that she explains and argues her case but doesn’t beg, and doesn’t lose her shit like her weak husband Thúc Sinh does.
But look at the original Qiao. What a brutal, vengeful, cold-blooded, inhuman, vicious bitch.
It’s incredible that Nguyễn Du used such material and created something like Truyện Kiều. Truyện Kiều is full of humanity and compassion. Unlike that thing.
I have never seen something as ungrateful as your comments. Keep in mind that you are making comparison to the Vietnamese translation of Jin Yun Qiao Zhuan, not the original writing. So if you want to slander, you can only do so to the Vietnamese translator of the original novel, not to the original author.
ReplyDeleteLol.
Delete