Vì con mắt cũng buồn như mí mắt
Em đi về như vui gượng trên môi
Lời nói kia là lá rụng sương đồi
Vì hơi thở rớt vào trong buổi tối
Gió chiều hôm non nước nhớ xanh trời
Em đi về là tím bạc hai môi
Vì nhan sắc ngày kia em hoảng sợ
Chợt bước vào nhìn thân thể như xương
Em đi về là hé mở môi hường
Và hé mở môi không hường một lúc
Sương gió cũ thiên thu về cúi gục
Cỏ nội đồng là sực tỉnh ra hoa
Em ra đi-- là bưng mặt khóc òa
Bùi Giáng
("Mưa nguồn")
No comments:
Post a Comment
Be not afraid, gentle readers! Share your thoughts!
(Make sure to save your text before hitting publish, in case your comment gets buried in the attic, never to be seen again).