This article is pretty much what I think and want to say about the latest adaptation by Joe Wright:
"Anna Karenina: Read the Book, Skip the Movie"
BEN W. HEINEMAN JR.
For the holidays, buy someone you care about deeply Tolstoy's novel, Anna Karenina. Don't settle for silver or bronze - or modern dross - when you can give the purest gold. But do not go to Anna Karenina, the current movie, thinking you will get a two- hour essence of the novel. Joe Wright's film, while perhaps interesting in its own terms, is a perversion of one of the world's great books.
Once you have started the novel, you will be completely transported into a complex world that will enthrall, inspire, and awe you and ultimately break your heart. At the center is one of the great heroines of literature. You will fall in love with Anna as she leaves a cold marriage with a well-to-do Russian bureaucrat (Alexei Karenin) for a passionate affair with a young military officer (Count Vronsky), which evolves into pregnancy, societal recrimination, separation from the son she had with Karenin, moments of ecstasy with Vronsky, and then a slow spiral into guilt, insecurity, jealousy, and, ultimately, death. Surrounding the love triangle are the two contrasting marriages of Anna's brother, Stiva, and his wife, Dolly, and Dolly's sister Kitty and the landowner Levin. They are mirrors within mirrors, creating a sequential and dynamic series of vivid comparisons and reflections.
Anna Karenina is on lists of the top ten novels of all time (get the new Viking translation by Richard Pevear and Larissa Volokhonsky). Ask anyone who has read it, and it will be among his or her favorite novels, if not at the top of the list. The reasons are many. But at the core is Tolstoy's genius at creating a universal world we are allowed to enter: of engaging people in a vivid but highly structured society who reflect the emotions, thoughts, motives, unconscious drives, conflicting actions, mistakes, happiness and sadness that is as close as we will ever come in literature to the totality of the human comedy (marriage) and the human tragedy (death). Shakespeare is Tolstoyean.
Anna Karenina, the film, ostensibly follows the arc of the novel, and the screenplay by Tom Stoppard includes many of the main characters and main scenes. But it is all slick surface. The film is a kaleidscope of arresting visuals - most set in a faux theater to give the film an operatic feel, some using real landscapes, all set to an original score. The set pieces are stunning, exemplified by an opening scene at a ball where Vronsky acts with indifference to Kitty, who has come with high expectations of a relationship and engages in a waltz of seduction with Anna. But the remarkable visual, often surreal, images obscure the essence of the novel: the humanity of character. Most remarkable is that Keira Knightly's Anna is superficial, selfish, and, hard as this is to achieve, unsympathetic. Vronsky is a pretty boy lacking in dashing and dangerous masculinity. And all the other characters who are in the great novel here have no depth, no development. They are literally cartoonish, made to utter but a few lines to move along the fast-paced tableaux. (The unpretentious Levin of the countryside, often seen as Tolstoy's alter-ego, is a scythe-swinging shadow of a real character.)
The one exception, oddly enough, is Karenin, played with a stoic complexity by Jude Law. He alone is allowed to change during the film, and he alone elicits sympathy, because he is not just an image but, as both the cause and victim of Anna's transformation has some semblance of real personhood. One of Stoppard's earliest plays was Rosencrantz and Guildenstern Are Dead (1966), which told Hamlet from the point of view of two minor courtiers. It is almost as if Stoppard is returning to that technique: looking primarily at Anna from a completely different angle - the cold husband whose lack of love drives the central dramatic action of the novel. The film could have been titled Alexei Karenin, not Anna Karenina.
What kind of Anna is it, then, which is largely images and surfaces, with little humanity, and where, in the little humanity that exists, Karenin is more sympathetic than Anna?
The film does raise the age-old argument about why and how novels can be - should be - translated into film. The modern debate begins with George Bluestone's provocative 1957 book, Novels Into Film, reissued by Johns Hopkins University Press 2003. A.O. Scott's review in The New York Times damns more literal adaptations of novels like Wright's earlier Pride and Prejudice, with Knightly taking a wonderful turn as Elizabeth Bennet. He praises this Anna, the ninth film version: "It is risky and ambitious enough to count as an act of artistic hubris, and confident enough to triumph on its own slightly - wonderfully - crazy terms. Pious Tolstoyans may knit their brows about the stylistic liberties..."
I knit my brow not because of stylist liberties but because the film is so grossly divorced from the novel. For those who have never read Anna, Wright's movie could be viewed as an interesting piece of film-making, with striking visuals and dramatic rhythms. Symbolism replacing story. Even on its own terms, however, I found it to be directorial solipsism - look at me and all the film techniques I have employed - and tedious and empty. But for those who have read Anna, at least for me, the film is quite horrible, destroying, not just missing, the essence of a wonderful work of literature. For example, we can reflect endlessly on the contrast between Anna and Kitty. We love Anna for her passion and her pain and her understandable if doomed yearning for vibrancy in her life, while we admire Kitty for her strength and steadfastness and her old-fashioned virtue.
Of course, films of novels cannot faithfully replicate the whole work. Nor do they have to be slavish Cliff Notes. But they can, in the unique way of movies and in a variety of possible styles, convey the essence of the novel and its characters. Otherwise why bother? This movie is far more about Joe Wright and Tom Stoppard than about Tolstoy's masterpiece. Often, films of novels inspire people to go read the original work. Not here. My holiday advice: buy the novel as a true gift for those you love. And skip the movie.
______________________________________________
My thoughts:
After watching the 1997 version last night, I again had a look at the 1935, 1948, 1967 and 2012 versions, which I had watched before reading the novel.
I should begin by saying that Tolstoy's novel, having the 3rd person narrator and a clear, structured plot with several characters, actions, events and some dialogues, is not unfilmable. Yet, making a good adaptation is not easy. There are 2 main problems:
1st, "Anna Karenina" is the kind of the novel that if you know the story and look at its size before reading it, you wonder why such a simple story's made into such a thick book and only after reading do you realise that nothing can be removed and the book can't be thinner unless written by somebody else (yet in that case it might not have been 1 of the greatest novels of all time any more). The complexity of each character's mind often gets lost when the story's brought to the big screen. Take Kitty for example. All the film adaptations give the wrong, misleading impression that at the beginning Kitty has a crush on Vronsky and no feeling for Levin, therefore she rejects Levin and later accepts his 2nd proposal when Vronsky has fallen in love with Anna and hurt her, as though she accepts Levin merely to get married. Worse, in the 1997 version, Kitty seems to be repelled by Levin. Only when reading Tolstoy's novel can one see that Kitty, having feelings for both, wavers between Vronsky and Levin and rejects Levin in a moment of uncertainty and confusion with some illusion partly encouraged by her own mother, one can also see why she prefers Vronsky at that moment.
More difficult is the case of Anna. The filmmaker's task is, at the beginning, let us see why she, a wife and a mother, falls in love with Vronsky (and why he with her) and has an affair in spite of public opinion, and afterwards, let us understand why Anna suffers and makes Vronsky feel suffocated, understand what poisons and destroys their relationship and what eventually leads to her fatal decision. The 1st part is rather simple and whether or not convincing is dependent on the casting. The 2nd part is difficult, extremely difficult. While Tolstoy digs deep into the characters' minds and emotions, and lets the misery develop slowly and gradually over a rather long period of time, the films usually must compress it into a couple of arguing scenes and the result can be abruptness and lack of development. This is what I find in most adaptations. In the 1935 version, we see Anna and Vronsky happily in love and the next moment Vronsky joins the army (this is only 1 of the numerous changes in this adaptation) and they argue so furiously that Vronsky doesn't even say goodbye and wave to Anna at the last moment, and in the next scene Anna kills herself, nobody understands why. In the 1997 version, Anna seems a bit sad, then all of a sudden she goes crazy and cries and yells at Vronsky, and I'm afraid that, seeing her death, after some very weak, ineffective scenes, people who have not read the novel are very unlikely to sympathise with her and feel sorry for her. The 1967 film, made by Russians, following the novel closely, is the version most successful in the 2nd part, but not in the 1st.
2nd, it's the casting.
Basil Rathbone in the the 1935 film is the best Karenin, next is Ralph Richardson in the 1948 film. The latest actor Jude Law is totally wrong for the role, partly because he's too good-looking, partly because he doesn't look like a stiff, hard, duty-bound, seemingly emotionless man as Karenin is supposed to be, and, as the article above has said, he appears more sympathetic. James Fox looks OK in the 1997 film until he impulsively, forcefully kisses Sophie Marceau and says "I love you!", which is something a person like Karenin could never do or even think of doing.
Vasili Lanovoy in the 1967 looks totally wrong for the role of Vronsky. It's not convincing that a woman is willing to give up (almost) everything for him. Aaron Taylor-Johnson in photos does look good in the latest version, but he's a disappointment on the screen, mostly because he acts as though thinking he's in a comedy.
The most difficult part is, understandably, Anna. And so far, I haven't seen a perfect Anna Karenina. The Russian actress Tatyana Samojlova in the 1967 film has a moustache and lacks beauty and sensuality to portray Anna. One should not forget that Vronsky loves her at 1st sight and, right at that instant when their eyes meet, he forgets Kitty and everyone else and afterwards pursues her, has an affair with her, challenges the public. Even Levin finds himself attracted to her despite his principles and prejudices. Tatyana also looks too dull and calm to portray the passionate, emotional and unstable Anna.
Both Vivien Leigh in the 1948 film and Keira Knightley in the 2012 film don't have the right type of body for Anna. Tolstoy describes Anna's shoulders several times, she's supposed to be voluptuous. It's not random that Tolstoy lets Kitty wear white and pink and Anna wear black at the ball, it's a way of stressing the contrast between them and thus explain what draws Vronsky to Anna: while Kitty is a young girl, pretty, pure, innocent, Anna is older, very beautiful, attractive, sensual, experienced, graceful and elegant. Vivien Leigh, though I admire her much as an actress, looks too young and tiny for this role, especially when standing next to Sally Ann Howes (who plays Kitty), and while she does a pretty good job in the last 45 minutes, at the beginning she now and then has that mischievous quality and slightly quick way of speaking that are not appropriate for the role of Anna Karenina. Keira Knightley is only skin and bones, like Russian critics have said, she's too bony, and her Anna looks too sure of herself, not conflicted as described by Tolstoy. Besides, though her acting does improve, Keira Knightley continues playing herself as in previous films- her facial expressions and all the things she does with her mouth and jaw are painful to watch.
The person who has the most appropriate body type for Anna Karenina, up till now, is Sophie Marceau in the 1997 version. That is most manifest in the ball scene. The film fails, however, and fades into oblivion, due to lots of reasons, 1 of which is that Sophie Marceau's portrayal is flat and colourless.
Even the most acclaimed Anna isn't perfect. Greta Garbo, in the 1935 film, overacts. Though it's understandable, considering the time period as well as the fact that Greta Garbo used to be a silent film actress, her theatrical acting, voice and hand movements are still a bit distracting. Watching her the 2nd time I'm no longer bothered very much by her theatrical acting as the 1st time, I nevertheless think she's wrong for Anna, because Greto Garbo looks too strong and imposing and lacks an air of fragility and vulnerability needed to portray Anna.
In short, there are hundreds of other ways an "Anna Karenina" film may fail, yet I do not wish to go into detail why I'm dissatisfied with each adaptation and why none of them is perfect. All I've written is merely to point out the difficulties in adapting Tolstoy's novel, and to explain why I don't think there should be any more "Anna Karenina". Read the book. Skip the movies.
Pages
▼
Sunday, 30 June 2013
In the name of truth and freedom
Aware of how silly or even childish this may sound, I must confess, sometimes hearing some naive idealists in democratic countries condemn and criticise their own governments, stressing words like "undemocratic" and "dictatorship" and "lies" and "oppression" and "injustice" and "censorship" and "police state" and the like, I can't help having that ridiculously arrogant thought: What the hell do they really know anyway, having never lived under a truly authoritarian regime and thus not knowing other people in some societies are still fighting for what they have always been taking for granted?
Sunday, 23 June 2013
Finish reading "Anna Karenina"
After 15 days.
(I read rather slowly- and don't have the habit of finishing 1 book in 1 sitting).
- Do I love the novel?
I do. It's a masterpiece. The fact that I don't particularly like the last part (part 8), especially the last chapter, is because of my personal religious view, and it doesn't interfere with my perception of the novel as a whole as well as the impression and impact it has created during my reading.
- Do I like Tolstoy?
I love him and now place him at the top of my list of favourite authors, above F. Scott Fitzgerald, Toni Morrison, J. D. Salinger, George Orwell, Sylvia Plath, Franz Kafka, Milan Kundera, Vladimir Nabokov, Patrick Sueskind, Isabel Allende, etc. I don't agree with many of his views, but on 1 hand people have different religious and political views depending on the society, culture and period to which they belong and I don't necessarily have to have the same views with an author most of the time in order to recognise and appreciate his genius, on the other hand Tolstoy creates a world full of people of a variety of personalities and views, who think and act and talk in accordance with who they're supposed to be, Tolstoy doesn't jump in and talk for the characters (like many writers do), so in my opinion his personal views don't matter very much to a reader.
- Do I change my perception of Anna Karenina after finishing the book?
A little. Before reading the book, on account of the various film adaptations, I saw her only as a victim. I no longer think so, or to be precise, she's still a victim, but of the hypocrisy and meanness of people in society and of her own faults at the same time. She gets on my nerves sometimes. However, it must be added that I still like her and sympathise with her, because I understand her and find some part of myself in her.
- How do I see her in comparison with Emma Bovary?
To compare them I must make a long list of traits, but to put it most simply, Anna's tragedy is caused by both public pressure and herself, which develops slowly and gradually and convincingly and which isn't inevitable right from the beginning, whereas Emma's downfall is caused by herself and herself alone and it can be seen right from the 1st chapters that she's going straight to hell. In both cases, they lose themselves in their love and become weak and dependent, but I can perfectly understand Anna due to the position in which she's trapped, while Emma appears to me purely idiotic, sentimental and self-deluded.
- Do I recommend it to other people?
YES YES YES. Obviously. The book has shown me what a writer can do with his pen and simultaneously changed my perspective on lots of things. What are you waiting for? Read it now.
(I read rather slowly- and don't have the habit of finishing 1 book in 1 sitting).
- Do I love the novel?
I do. It's a masterpiece. The fact that I don't particularly like the last part (part 8), especially the last chapter, is because of my personal religious view, and it doesn't interfere with my perception of the novel as a whole as well as the impression and impact it has created during my reading.
- Do I like Tolstoy?
I love him and now place him at the top of my list of favourite authors, above F. Scott Fitzgerald, Toni Morrison, J. D. Salinger, George Orwell, Sylvia Plath, Franz Kafka, Milan Kundera, Vladimir Nabokov, Patrick Sueskind, Isabel Allende, etc. I don't agree with many of his views, but on 1 hand people have different religious and political views depending on the society, culture and period to which they belong and I don't necessarily have to have the same views with an author most of the time in order to recognise and appreciate his genius, on the other hand Tolstoy creates a world full of people of a variety of personalities and views, who think and act and talk in accordance with who they're supposed to be, Tolstoy doesn't jump in and talk for the characters (like many writers do), so in my opinion his personal views don't matter very much to a reader.
- Do I change my perception of Anna Karenina after finishing the book?
A little. Before reading the book, on account of the various film adaptations, I saw her only as a victim. I no longer think so, or to be precise, she's still a victim, but of the hypocrisy and meanness of people in society and of her own faults at the same time. She gets on my nerves sometimes. However, it must be added that I still like her and sympathise with her, because I understand her and find some part of myself in her.
- How do I see her in comparison with Emma Bovary?
To compare them I must make a long list of traits, but to put it most simply, Anna's tragedy is caused by both public pressure and herself, which develops slowly and gradually and convincingly and which isn't inevitable right from the beginning, whereas Emma's downfall is caused by herself and herself alone and it can be seen right from the 1st chapters that she's going straight to hell. In both cases, they lose themselves in their love and become weak and dependent, but I can perfectly understand Anna due to the position in which she's trapped, while Emma appears to me purely idiotic, sentimental and self-deluded.
- Do I recommend it to other people?
YES YES YES. Obviously. The book has shown me what a writer can do with his pen and simultaneously changed my perspective on lots of things. What are you waiting for? Read it now.
Friday, 21 June 2013
Anna's weaknesses
- Too honest- can't have an affair behind her husband's back and can't lie about it
- Sensitive, acutely aware of people's attitudes but once in a while still challenges people (eg. by appearing at the theatre before everybody)
- Thinks too much
- Torments herself (and Vronsky)
- Seemingly strong and determined but weak, unstable and insecure
- High expectations and demands in love
- Full of fears and doubts and worries and contradictions
- Sometimes refuses to face reality
- Doesn't find the way out for herself- divorce, because of her son Serezha, and thus lets herself be disgraced and trapped in that situation
- Isolates herself from people in society but at the same time can't live in a foreign country
- Makes herself have nobody but Vronsky and therefore loses her independence and becomes heavily dependent on him and his love
- Insecure and thus jealous, unreasonably jealous
- Irritable and moody
- Makes Vronsky feel suffocated and tortured
- Sometimes selfish, not considering how people feel (Karenin, Vronsky)
- Passionate, emotional to the point of being sentimental, irrational and self-destructive now and then
As slow as a snail, I've now come to part 6 chapter 25. Though here I make a list of Anna's weaknesses and faults, I like her and feel sorry for her and sympathise with her, not condemn her. Tolstoy brilliantly lets us enter her head, think like her, feel like her, stand in her position and look upon life from her perspective (which he also does with all other characters, skilfully and effectively). Reading this novel I change the opinions formed by the film adaptations I've seen- on 1 hand I start to understand Karenin's personality and suffering, especially his stoicism or his incapability of identifying and articulating his own feelings, and thus, though I still don't like him, I no longer hate him; on the other hand, the hypocrisy of the aristocrats disgusts me nevertheless or even more than before, I know Anna's tragedy is also partly caused by her own self.
"Anna Karenina" is a masterpiece, and Lev Tolstoy's a genius. Because of his wonderful writing style, vivid and detailed descriptions, deep understanding of human nature and people's personalities/ characters and emotions, his ability to create very real and convincing characters and then to enter their minds and to allows us to see things from their points of view, his social criticism and the strong impression he has created on me, I place Tolstoy above my favourite writers so far such as F. Scott Fitzgerald, Toni Morrison, Franz Kafka, George Orwell, J. D. Salinger, Vladimir Nabokov, Milan Kundera, etc. I feel like this masterpiece has changed me forever, making me look at everything in a new light- life and people and human nature and myself and literature and the books I've read and the way I'll perceive books in the future. I haven't written in my diary for weeks and decided not to, for a while, and instead, I've been and will continue spending time reading and watching films and enjoying the sun and living and experiencing and looking around me and observing and feeling and contemplating life, relationships and all other things.
This book is a masterpiece. [At some point, if possible, I may also write about Constantine Levin].
To PT:
I don't think you can read these lines, but if you can, I miss you. I find myself in Anna and, while writing this analysis, think of you. I still think of you sometimes.
_________________________________________
Updated on 23/6: From John Bayley's introduction:
"... When Tolstoy commented that whatever line he took in his plan for the novel, and whatever solutions he tried, Anna always ended up under the wheels of the train, he was in an important sense confessing his own horror at the growing sense of where life's journey ended, and how impossible it was to do anything about it. Tolstoy would never have said 'Anna Karenine, c'est moi", as Flaubert had said "Madame Bovary, c'est moi", but in his contemplation of Anna's destiny there is an unmistakable degree of identification. Anna had broken free; and as Tolstoy increasingly longed to break free, from the entanglement of wife and family and his aristocratic position. He longed for the simple life of a saint or hermit. But in his moments of deepest gloom he realised that it would all be the same in the end, and that pride and will would drive him on to the same fate in any circumstances, as it would drive Father Sergius in his later story of a military aristocrat who abandoned his career to become a wandering beggar and starets..."
"...Tolstoy frequently shows that 'love', in the sense in which lovers think of it, is not what is really needed or wanted. Insisted upon, as Anna, who feels she has nothing else, insists on it, it becomes the 'dismal burden' of which Vronsky will become daily conscious. In a happy relation, as that between the married lovers at the end of 'War and peace', or between Kitty and Levin when they settle down, love is not the point. They find they have become happy to be together, and this happiness cannot be found by Vronsky and Anna. When they are most joyfully conscious of their love they are never together: Vronsky is happiest on his own when he is going to see Anna, not when he is with her; and she, alone, isolated and pregnant, has the desolating knowledge that he is thinking in quite a different way, 'and that her last hopes had been deceived. This was not what she had expected..."
- Sensitive, acutely aware of people's attitudes but once in a while still challenges people (eg. by appearing at the theatre before everybody)
- Thinks too much
- Torments herself (and Vronsky)
- Seemingly strong and determined but weak, unstable and insecure
- High expectations and demands in love
- Full of fears and doubts and worries and contradictions
- Sometimes refuses to face reality
- Doesn't find the way out for herself- divorce, because of her son Serezha, and thus lets herself be disgraced and trapped in that situation
- Isolates herself from people in society but at the same time can't live in a foreign country
- Makes herself have nobody but Vronsky and therefore loses her independence and becomes heavily dependent on him and his love
- Insecure and thus jealous, unreasonably jealous
- Irritable and moody
- Makes Vronsky feel suffocated and tortured
- Sometimes selfish, not considering how people feel (Karenin, Vronsky)
- Passionate, emotional to the point of being sentimental, irrational and self-destructive now and then
As slow as a snail, I've now come to part 6 chapter 25. Though here I make a list of Anna's weaknesses and faults, I like her and feel sorry for her and sympathise with her, not condemn her. Tolstoy brilliantly lets us enter her head, think like her, feel like her, stand in her position and look upon life from her perspective (which he also does with all other characters, skilfully and effectively). Reading this novel I change the opinions formed by the film adaptations I've seen- on 1 hand I start to understand Karenin's personality and suffering, especially his stoicism or his incapability of identifying and articulating his own feelings, and thus, though I still don't like him, I no longer hate him; on the other hand, the hypocrisy of the aristocrats disgusts me nevertheless or even more than before, I know Anna's tragedy is also partly caused by her own self.
"Anna Karenina" is a masterpiece, and Lev Tolstoy's a genius. Because of his wonderful writing style, vivid and detailed descriptions, deep understanding of human nature and people's personalities/ characters and emotions, his ability to create very real and convincing characters and then to enter their minds and to allows us to see things from their points of view, his social criticism and the strong impression he has created on me, I place Tolstoy above my favourite writers so far such as F. Scott Fitzgerald, Toni Morrison, Franz Kafka, George Orwell, J. D. Salinger, Vladimir Nabokov, Milan Kundera, etc. I feel like this masterpiece has changed me forever, making me look at everything in a new light- life and people and human nature and myself and literature and the books I've read and the way I'll perceive books in the future. I haven't written in my diary for weeks and decided not to, for a while, and instead, I've been and will continue spending time reading and watching films and enjoying the sun and living and experiencing and looking around me and observing and feeling and contemplating life, relationships and all other things.
This book is a masterpiece. [At some point, if possible, I may also write about Constantine Levin].
To PT:
I don't think you can read these lines, but if you can, I miss you. I find myself in Anna and, while writing this analysis, think of you. I still think of you sometimes.
_________________________________________
Updated on 23/6: From John Bayley's introduction:
"... When Tolstoy commented that whatever line he took in his plan for the novel, and whatever solutions he tried, Anna always ended up under the wheels of the train, he was in an important sense confessing his own horror at the growing sense of where life's journey ended, and how impossible it was to do anything about it. Tolstoy would never have said 'Anna Karenine, c'est moi", as Flaubert had said "Madame Bovary, c'est moi", but in his contemplation of Anna's destiny there is an unmistakable degree of identification. Anna had broken free; and as Tolstoy increasingly longed to break free, from the entanglement of wife and family and his aristocratic position. He longed for the simple life of a saint or hermit. But in his moments of deepest gloom he realised that it would all be the same in the end, and that pride and will would drive him on to the same fate in any circumstances, as it would drive Father Sergius in his later story of a military aristocrat who abandoned his career to become a wandering beggar and starets..."
"...Tolstoy frequently shows that 'love', in the sense in which lovers think of it, is not what is really needed or wanted. Insisted upon, as Anna, who feels she has nothing else, insists on it, it becomes the 'dismal burden' of which Vronsky will become daily conscious. In a happy relation, as that between the married lovers at the end of 'War and peace', or between Kitty and Levin when they settle down, love is not the point. They find they have become happy to be together, and this happiness cannot be found by Vronsky and Anna. When they are most joyfully conscious of their love they are never together: Vronsky is happiest on his own when he is going to see Anna, not when he is with her; and she, alone, isolated and pregnant, has the desolating knowledge that he is thinking in quite a different way, 'and that her last hopes had been deceived. This was not what she had expected..."
Tuesday, 18 June 2013
Other thoughts on "Anna Karenina": The complexities of Tolstoy's characters
Having now read till part 5 chapter 15 (the novel has 8 parts), I've realised that "Anna Karenina" is much more complex than I thought. My knowledge and understanding of the story comes from the films I've seen- 1935, 1948, 1967 and 2012, and the story itself isn't very long, but the book is huge, like this edition I'm holding consists of 963 pages, because Tolstoy digs deep into people's minds and emotions, what they think and how they feel and how they react, how a person changes attitudes towards somebody and how emotions develop, etc. Most of these things can't be transferred to the big screen. Take Kitty for example. Most films give the wrong impression that she has a crush on Vronsky at the beginning and afterwards realises he doesn't have any feeling for her, and therefore she accepts Levin's 2nd proposal and gets married to him as though she just wants to get married, whereas in the novel Tolstoy lets us see how Kitty feels from the beginning to the end, how she sees both Vronsky and Levin and what prompts her to reject Levin, so her acceptance of Levin's proposal is not a betrayal of her feeling because she does not change, she simply realises what she failed to see... I of course don't blame the screenwriters and film directors, because I'm perfectly aware that films have their limitations and they can't focus too much on Kitty. The novel itself is a combination, or juxtaposition, of 2 stories- that of Anna and that of Levin, most films therefore choose to remove most events in Levin's story and keep him as well as Kitty in the background. I find this sad but very understandable.
The same goes for Karenin, Anna and Vronsky. They're much more complicated than I thought. Especially Karenin. He's still a cold, rigid, duty-bound person obsessed with honour, public opinion and propriety, but Tolstoy lets us enter his head and sees things from his point of view, and I, while sympathising with Anna still, can't help thinking that Karenin isn't exactly emotionless- he suffers but people don't see it because he's unable to to identify and articulate his feelings and always tries to be dignified. I don't like him more, I don't side with him, even though there's a period where he, because of his generosity and forgiveness, becomes greater than and superior to Anna and Vronsky, since I feel that he doesn't forgive because he wishes to forgive but more because of his religion and he rejoices at the comforting thought that when doing so he remains dignified and stands above Anna and Vronsky, who, in his eyes, are always on the wrong.
On the other hand, Anna's tragedy is not simply caused by adultery. She suffers because she thinks too much and is too honest- she can't lie about it, can't have a relationship behind her husband's back like most people in that society (see, the disloyal Oblonsky doesn't suffer). To say that Anna is selfish and wants too much, and instead of being pleased with what she has she wants something out there, like Keira Knightley said, is a simplification of the matter, in fact it's a very shallow, thoughtless statement. Anna has no happiness living with Karenin and has the misfortune of falling in love with a man not her husband, and it's not her passion, but her over-thinking, that torments her.
Reading "Anna Karenina" I have a revelation: insight, in the meaning that concerns people, doesn't only mean the ability to know people's personalities and characters quickly, as I thought, but actually means the ability to understand how a person is likely to think and feel and act, the ability to enter people's heads and look upon life and things from their points of view. Writers like Toni Morrison can do that, I can't hate any of her characters, but it's only when I read Tolstoy that I understand it clearly and fully.
This is a brilliant, brilliant book. A masterpiece. It evokes in me an overwhelming feeling which I can't identify but which I've never felt before. I should have written a more careful post but it takes a bit too much time (which should be spent on reading the novel instead) and I would like to publish my thoughts at this point, for I may again change my mind later. More will be updated.
The same goes for Karenin, Anna and Vronsky. They're much more complicated than I thought. Especially Karenin. He's still a cold, rigid, duty-bound person obsessed with honour, public opinion and propriety, but Tolstoy lets us enter his head and sees things from his point of view, and I, while sympathising with Anna still, can't help thinking that Karenin isn't exactly emotionless- he suffers but people don't see it because he's unable to to identify and articulate his feelings and always tries to be dignified. I don't like him more, I don't side with him, even though there's a period where he, because of his generosity and forgiveness, becomes greater than and superior to Anna and Vronsky, since I feel that he doesn't forgive because he wishes to forgive but more because of his religion and he rejoices at the comforting thought that when doing so he remains dignified and stands above Anna and Vronsky, who, in his eyes, are always on the wrong.
On the other hand, Anna's tragedy is not simply caused by adultery. She suffers because she thinks too much and is too honest- she can't lie about it, can't have a relationship behind her husband's back like most people in that society (see, the disloyal Oblonsky doesn't suffer). To say that Anna is selfish and wants too much, and instead of being pleased with what she has she wants something out there, like Keira Knightley said, is a simplification of the matter, in fact it's a very shallow, thoughtless statement. Anna has no happiness living with Karenin and has the misfortune of falling in love with a man not her husband, and it's not her passion, but her over-thinking, that torments her.
Reading "Anna Karenina" I have a revelation: insight, in the meaning that concerns people, doesn't only mean the ability to know people's personalities and characters quickly, as I thought, but actually means the ability to understand how a person is likely to think and feel and act, the ability to enter people's heads and look upon life and things from their points of view. Writers like Toni Morrison can do that, I can't hate any of her characters, but it's only when I read Tolstoy that I understand it clearly and fully.
This is a brilliant, brilliant book. A masterpiece. It evokes in me an overwhelming feeling which I can't identify but which I've never felt before. I should have written a more careful post but it takes a bit too much time (which should be spent on reading the novel instead) and I would like to publish my thoughts at this point, for I may again change my mind later. More will be updated.
Wednesday, 12 June 2013
"Anna Karenina" and "Madame Bovary"
I do not think Tolstoy hated Anna Karenina. Nor do I interpret the novel, like some people say, as his condemnation of adultery.
1st, Anna is ashamed of and tormented by her lies and deceit- her uncertain, complex emotions show that she has a conscience and knows that deceit is wrong, but can't help it, unlike Emma Bovary.
2nd, it's impossible to love and be happy with a man like Karenin, rigid, emotionless, duty-bound, cruel, a man who speaks of love yet knows nothing about love, a man who cares about nothing but duties, public opinion, his own reputation and honour, and propriety. That's why one feels sorry for and sympathises with Anna, whereas one can't help thinking that Emma is idiotic for losing herself and pursuing men that treat her badly while she has a very good, honest, reliable, loving husband whose only flaws are his weakness and insipidity.
3rd, Anna's tragedy is a result of public pressure, of the hypocrisy, inquisitiveness and meanness of the aristocrats as well as Karenin's rigid, cruel decision not to accept a divorce and not to let her see her son. Emma's fatalistic, right from the beginning one can see that she will cause her own downfall.
I am aware that there are people who think "What makes the novel so deeply satisfying, though, is how Tolstoy balances the story of Anna’s passion with a second semiautobiographical story of Levin’s spirituality and domesticity. Levin commits his life to simple human values: his marriage to Kitty, his faith in God, and his farming. Tolstoy enchants us with Anna’s sin, then proceeds to educate us with Levin’s virtue", but I interpret it differently. Levin's story and Anna's story are put next to each other to highlight another contrast: Kitty is happy in her marriage with Levin because she gets married to someone she loves, whereas there is no love between Anna and her husband Karenin and she can't officially be with the person she loves. I do see that Levin, who is often seen as Tolstoy himself, tells Oblonsky not to steal rolls (= not to have extramarital affairs), but Oblonsky also makes this speech in part 1 chapter 11: "Well, you see you are very consistent. It is both a virtue and a fault in you. You have a consistent character yourself and you wish all the facts of life to be consistent, but they never are... All the variety, charm and beauty of life are made up of light and shade." I believe, if Tolstoy indeed started writing this novel as a cautionary tale about adultery, as he went along with the story and got to understand her position and emotions, he came to realise that "All the variety, charm and beauty of life are made up of light and shade" and sympathised with Anna.
But then I may change my mind. Who knows. Haven't even read half of it.
1st, Anna is ashamed of and tormented by her lies and deceit- her uncertain, complex emotions show that she has a conscience and knows that deceit is wrong, but can't help it, unlike Emma Bovary.
2nd, it's impossible to love and be happy with a man like Karenin, rigid, emotionless, duty-bound, cruel, a man who speaks of love yet knows nothing about love, a man who cares about nothing but duties, public opinion, his own reputation and honour, and propriety. That's why one feels sorry for and sympathises with Anna, whereas one can't help thinking that Emma is idiotic for losing herself and pursuing men that treat her badly while she has a very good, honest, reliable, loving husband whose only flaws are his weakness and insipidity.
3rd, Anna's tragedy is a result of public pressure, of the hypocrisy, inquisitiveness and meanness of the aristocrats as well as Karenin's rigid, cruel decision not to accept a divorce and not to let her see her son. Emma's fatalistic, right from the beginning one can see that she will cause her own downfall.
I am aware that there are people who think "What makes the novel so deeply satisfying, though, is how Tolstoy balances the story of Anna’s passion with a second semiautobiographical story of Levin’s spirituality and domesticity. Levin commits his life to simple human values: his marriage to Kitty, his faith in God, and his farming. Tolstoy enchants us with Anna’s sin, then proceeds to educate us with Levin’s virtue", but I interpret it differently. Levin's story and Anna's story are put next to each other to highlight another contrast: Kitty is happy in her marriage with Levin because she gets married to someone she loves, whereas there is no love between Anna and her husband Karenin and she can't officially be with the person she loves. I do see that Levin, who is often seen as Tolstoy himself, tells Oblonsky not to steal rolls (= not to have extramarital affairs), but Oblonsky also makes this speech in part 1 chapter 11: "Well, you see you are very consistent. It is both a virtue and a fault in you. You have a consistent character yourself and you wish all the facts of life to be consistent, but they never are... All the variety, charm and beauty of life are made up of light and shade." I believe, if Tolstoy indeed started writing this novel as a cautionary tale about adultery, as he went along with the story and got to understand her position and emotions, he came to realise that "All the variety, charm and beauty of life are made up of light and shade" and sympathised with Anna.
But then I may change my mind. Who knows. Haven't even read half of it.
Tuesday, 11 June 2013
Tranh luận về hòa hợp hòa giải
Di Nguyen
Sunday at 12:17 ·
Mỳnh công nhận có rất nhiều người vẫn còn thù hận và rất cực đoan, muốn lật đổ chế độ hiện thời để trả thù chứ không thực sự quan tâm đến dân chủ và tự do cho VN, nhưng mặt khác mỳnh thấy rất nhiều người cứ nói về yêu thương và hòa hợp hòa giải, nghe rất hay, nhưng lại không hiểu chút gì về VNCH, tâm trạng người miền Nam và những cái dân miền Nam phải trải qua sau chiến tranh. Không hiểu, không cố hiểu, và không có chút tôn trọng nào với quá khứ. Đúng là người Việt phải yêu thương nhau, đúng là muốn xây dựng đất nước và thay đổi mọi người phải dẹp bỏ hận thù. Nhưng xóa bỏ thù hận, đứng cùng nhau vì mục đích chung không có nghĩa là phủi sạch quá khứ. Đừng nói về yêu thương khi không có sự thấu hiểu và tôn trọng, đừng có ở đó ra rả lý thuyết đẹp đẽ rồi vô tư bảo người khác thù hằn. Mỳnh tự hỏi những người thuộc thế hệ sau chiến tranh ở miền bắc, nói về hòa hợp hòa giải, có đọc gì khác không ngoài những cuốn như "Tổ quốc ăn năn"? Có đọc bất kỳ cái gì từ góc nhìn của người miền nam không? Có thử đặt mình vào vị trí của người miền nam không?
Có thể mỳnh không có tư cách nói, mỳnh cũng sinh sau chiến tranh. Cũng không định nói, nhưng vẫn phải nói, vì có nhiều người thản nhiên sử dụng 1 hình ảnh nào đó mà không biết ý nghĩa và tác động của nó, hoặc bênh vực 1 nhân vật gây tranh cãi, chẳng hạn như 1 nhạc sỹ, mà không biết người đó thực ra làm gì và tại sao nhiều người không thích. Mỳnh cũng sinh sau chiến tranh, và cũng ủng hộ hòa hợp hòa giải, nhưng mỳnh cố gắng, khi có thể, nhìn vấn đề từ góc nhìn của người khác.
Love without understanding and respect isn't love, especially, when you talk about love but judge and condemn people who don't 'love' the way you do.
Like · · Unfollow Post · Share
John T. Tran, LiBra Lon Ton, Hao-Nhien Q. Vu and 12 others like this.
Tôi Tự Tin Like mạnh
Sunday at 14:55 via mobile · Like
Tiến Từ Từ Thưa bạn Hải Di, bạn có giải pháp nào khác không?
Sunday at 15:00 · Like
Nautical Mile Trên thế giới không hiếm những trường hợp như Việt Nam, những xã hội chịu nhiều mất mát đau thương và chia rẽ dân tộc sau một cuộc nội chiến hoặc thảm sát/đàn áp từ chế độ độc tài. Nhưng một số họ có thể hàn gắn với nhau bằng con đường hòa hợp hòa giải, vậy có lẽ mình nên nhìn vào họ để tự hỏi tại sao họ làm được, còn mình thì không. Trường hợp của Nam Phi là một ví dụ - Nelson Madela đã ra ngay chủ trương HHHG này sau khi chủ nghĩa apartheid kết thúc.
Họa sĩ đường phố Banksy có 1 câu mình rất thích: "“There are four basic human needs; food, sleep, sex and revenge.” - Bốn nhu cầu căn bản của con người là: thức ăn, giấc ngủ, tình dục và trả thù. Bỏ phần cảm tính qua một bên, chúng ta nên công nhận lòng mong muốn trả thù của con người (sau khi bị hành hạ, đối xử tệ hại) là một bản năng - và việc thay đổi bản năng là điều rất khó. Có công nhận sự khó khăn này thì mới hiểu được sự tha thứ (và từ đó đi đến HHHG) không phải là điều dễ dàng, và không phải chỉ có kêu gọi suông thì nạn nhân lập tức nở nụ cười và chìa bàn tay ra hòa giải.
Sunday at 15:06 · Like · 4
Nautical Mile Chị thường im lặng trước những lời kêu gọi HHHG là vì như thế, mặc dù biết rất rõ một số trong những lời kêu gọi đó xuất phát từ thiện ý.
Sunday at 15:07 · Edited · Like
Tiến Từ Từ Những người nêu cao tinh thần hòa giải - hòa hợp dân tộc hiểu rằng, công việc của họ là rất khó khắn. Nhưng đó là những hành động bắt buộc. Triết lí đơn giản như thế này:
Sau hơn 400 năm liên tục xung đột, dân tộc Việt Nam đã bị chia rẽ nghiêm trọng. Mặt khác, thế giới bước vào thời kì toàn cầu hóa, trong đó, những quốc gia không có thực chất, không phải được xây dựng trên những đồng thộng về tương lai chắc chắc sẽ bị tan rã. Giải pháp nào cho Việt Nam, hoặc chúng ta xóa bỏ nhưngx hận thù, chia rẽ để tiến đến với nhau, ngồi lại với nhau để mong có một đồng thuận chung cho tương lai; hoặc mỗi người tự tìm cho mình những giải pháp cá nhân, để rồi lại tiếp tục xung đột với nhau và tiếp tục tan rã.
Một vấn đề nữa mà bạn Di có thắc mắc, bạn cho rằng, "thấy rất nhiều người cứ nói về yêu thương và hòa hợp hòa giải, nghe rất hay, nhưng lại không hiểu chút gì về VNCH, tâm trạng người miền Nam và những cái dân miền Nam phải trải qua sau chiến tranh" hoặc " xóa bỏ thù hận, đứng cùng nhau vì mục đích chung không có nghĩa là phủi sạch quá khứ". Tôi cho rằng, hiểu lịch sử, người làm chính trị có quyền tìm hiểu về nguyên nhân nào khiến VNCH thất bại, ít nhất để lấy làm bài học. Bài học đó là bài học chung của tất cả người Việt Nam với mọi quá khứ chính trị và thành phần xã hội. Bài học đó cũng giải thích nguyên nhân khiến không chỉ VNCH thất bại, mà còn giải thích tất cả những uẩn khúc của lịch sử Việt Nam, trong ít nhất 400 năm qua. Tựu chung lại, bài học đó chỉ ra, người Việt Nam không có văn hóa chính trị. Chính trị là công việc "bẩn thỉu", là môt công việc không ai muốn làm, là công việc chẳng may rơi vào tay nên phải làm. Văn hóa chính trị tồi dở khiên người lãnh đạo Việt Nam qua các thời kì không nhìn nhận được thế giới với nhưngx xu thế tất yếu của nó, khiến họ cứ khư khư giữ mãi sự lạc hậu của mình và cho dân tộc Việt Nam. Văn hóa chính trị tồi dở còn được chứng minh qua việc không tồn tại một nhân sự chính trị liên tục, khiến người Việt không có những quãng lịch sử ổn định nào cả.
Sunday at 15:24 · Like
Di Nguyen Thứ nhất, anh đang hiểu sai. Em không hề viết dòng nào phản đối hòa hợp hòa giải, hay đúng hơn, em còn viết là em ủng hộ. Nên không cần dài dòng.
Thứ 2, cho câu hỏi "giải pháp nào khác không" của anh, em đã viết trên kia. Anh có thể nói về yêu thương, hòa giải, nhưng anh thiếu sự thẩu hiểu, và tôn trọng với quá khứ.
Thứ 3, em nói về tâm trạng người miền nam và những cái dân miền nam phải trải qua sau chiến tranh (còn anh lại đang nói về VNCH và lý do VNCH thất bại). Đó là cái anh không thấy, không hiểu, và không có vẻ gì muốn hiểu. 1 ví dụ là cách nhìn của anh về Phạm Duy và Trịnh Công Sơn. 2 là việc anh sử dụng bức hình tướng Loan. Chú thích thêm, em cũng chưa bao giờ nói chế độ VNCH hoàn hảo. Nhưng chuyện anh dùng bức hình đó, theo em, là lố bịch và phản cảm. Bản thân nó đã bị hiểu sai và lợi dụng quá nhiều và quá lâu rồi.
Nói chung, anh viết 1 cmt rất dài, nhưng chẳng liên quan bao nhiêu tới stt của em.
Sunday at 16:22 · Like · 1
Mai Vu Di em, chuẩn không cần chỉnh.
Nếu đặt mình vào vị trí của tướng Loan ngay lúc ấy, mình có thể phản ứng tương tự vì quá phẫn nộ. Một người bình thường hạ súng kẻ thù bên kia trong chiến tranh là chuyện bình thường, nhưng ngặt nỗi tướng Loan là tướng của một chính quyền, vì vậy mà hình ảnh đó đã bị những kẻ diều hâu & phản chiến dùng nó để bôi bẩn cả một chế độ, họ không cần biết lý do thật phía sau tấm hình. Hãy đọc bài này để hiểu thêm:
http://ongvove.wordpress.com/2009/05/09/tướng-loan-va-nhiếp-ảnh-gia-adams-an-oan-giang-hồ-song-phẳng/
Sunday at 17:45 via mobile · Like · Remove Preview
Tiến Từ Từ 1. "Thấu hiểu và tôn trọng với qúa khứ" và việc tìm hiểu lịch sử có mâu thuẫn gì với nhau không?
2. Còn về vấn đề cách cẩm nhận bức tranh và âm nhạc thuộc về vấn đề nghệ thuật. Cách đánh giá khác nhau.
Sunday at 18:10 · Like
Nautical Mile Tìm hiểu lịch sử, tìm hiểu vì sao VNCH thất bại, v.v... hoàn toàn là điều đúng, chẳng có gì sai cả. Nhưng nó không thể được đặt trong bối cảnh hòa hợp hòa giải. Trong quá trình HHHG, sự thật lịch sử mà người ta muốn tìm hiểu là những cuộc thảm sát, những bất công, những hành hạ về thể xác và tinh thần trong quá khứ mà chưa bao giờ chính thức được công nhận.
HHHG không phải là để mổ xẻ thất bại của 1 bên nào đó. Đặt vấn đề tại sao lại thất bại trong tiến trình HHHG không những là lạc đề, mà còn tạo tác dụng ngược vì nó sẽ làm cho người bên kia thêm tổn thương. Vâng, chúng ta đang muốn đi đến HHHG, thế nhưng anh lại mổ xẻ nguyên nhân vì sao trước kia chúng tôi lại thua cho các anh. Các anh thật sự muốn hòa giải, hay chỉ muốn một cơ hội dạy dỗ chúng tôi?
Sunday at 18:36 · Like
Di Nguyen @Tiến:
2, chuyện bức hình, đó không phải là 1 tác phẩm hội họa. Và nó, như đã nói, đã bị lạm dụng quá nhiều. Ghép bàn tay cầm hoa vào đó là rất phản cảm, phản tác dụng khi anh muốn nói về chủ đề hòa hợp hòa giải. Em không dám đại diện cho toàn bộ dân miền nam, nhưng em cho rằng nhiều người miền nam sẽ thấy không ổn.
Chuyện Trịnh Công Sơn và Phạm Duy, lý do họ bị phản đối không chỉ vì nhạc. Anh nghĩ Trịnh Công Sơn bị phản đối chỉ vì nhạc phản chiến? Nhầm. Còn trường hợp Phạm Duy? Không ai nói gì về nhạc- tài năng Phạm Duy là không thể chối cãi. Vấn đề là tư cách, thái độ chính trị và các phát biểu của Phạm Duy. Có lẽ anh cũng không biết?
1, thái độ bình thường của anh, và cách anh sử dụng bức hình đó, cho thấy anh không tôn trọng quá khứ. Và với 'quá khứ', em không nói về góc độ lịch sử và chính trị, chẳng hạn như VNCH có cái tệ gì và tại sao VNCH sụp đổ như anh nói, mà góc độ con người và suffering.
Yêu thương? Hòa giải? Cái anh đang làm là giảng lý thuyết, anh chỉ đứng 1 chỗ và nói mọi người phải yêu thương nhau đi, phải tha thứ đi, rồi trực tiếp hoặc gián tiếp phê phán, bảo người khác thù hận, mà không thử tìm hiểu về những cái người khác đã trải qua, không thử nhìn và cảm nhận bằng con mắt của người khác.
Theo anh, tại sao nhiều người miền nam vẫn không thể quên quá khứ? Chỉ vì chế độ cũ sụp đổ? Chỉ vì sau chiến tranh người miền nam không còn giàu có như trước đó? Không. Vì sau chiến tranh, nhiều người phải đi tù, phải đi học tập cải tạo mười mấy năm, ngay cả bây giờ năm 2013 vẫn còn nhiều người bị ám ảnh và gặp ác mộng hàng đêm, không thể thoát được quá khứ, không thể quên được những năm tháng trong tù, lại uất ức vì không làm gì được và không thể thổ lộ cùng ai. Vì sau chiến tranh, phải đổi tiền, nhiều người sạt nghiệp, cả nền k/tế bị phá sập, nên hàng triệu người mới phải bỏ nước ra đi, biết đi là cơ hội 50/50, hoặc có tự do, hoặc chết ngoài biển. Hơn nữa chiến tranh qua bao nhiêu năm, dân Sài Gòn vẫn là công dân hạng 2, nhà nước vẫn chưa bao giờ muốn hòa hợp hòa giải. Và nhiều thứ khác. Sinh nhiều năm sau chiến tranh, sau Đổi mới, em không có trải nghiệm trực tiếp, không thể đại diện cho bất kỳ ai, nhưng em không phải là idealist.
Anh nghĩ vấn đề của Karl Marx là gì? Marx đâu phải là người xấu. Khi nghĩ ra CNCS, Marx chống lại cái bất công của xã hội hiện thời và muốn 1 xã hội công bằng, mọi người đều hạnh phúc, không ai phải làm nô lệ cho ai. Good intentions. Nhưng vấn đề của Marx là chỉ có lý thuyết, quá lý tưởng, không thực sự hiểu bản chất con người và không nhìn thấy cái hạn chế của mớ lý thuyết của mình. Em không muốn trở thành như thế và cố gắng không trở thành như thế. Em luôn ủng hộ hòa hợp hòa giải, luôn muốn người Việt đoàn kết và sát cánh bên nhau, luôn muốn VN thực sự trở thành nước dân chủ, nhưng mặc khác em không muốn là kiểu người chỉ hô hào về tha thứ và bao dung nhưng lại vô tư, không hiểu gì, em muốn, trong khả năng, đặt mình vào vị trí của người khác, muốn hiểu cái người miền nam phải trải qua, những đau khổ và mất mát họ phải chịu đựng. Chỉ có thể có yêu thương, tôn trọng và bao dung khi đã (cố gắng) thấu hiểu. Nói về bao dung và muốn mọi người cứ thế quên sạch quá khứ, như chưa có chuyện gì xảy ra, là không thể, và hoàn toàn không hiệu quả.
Sunday at 18:55 · Edited · Like
Hoa Pham Cho nên phải buông xả quá khứ, tâm trí phải sống ở hiện tại.
Yesterday at 00:17 via mobile · Like
Nautical Mile Quá khứ có thể buông xả, nhưng những bài học từ quá khứ thì không thể buông. Đó là tại sao sau bao nhiêu năm người ta vẫn tưởng niệm các nạn nhân của Đức Quốc Xã, của Thiên An Môn. Nếu không thể rút kinh nghiệm từ những bài học trong quá khứ, thì những tàn ác của quá khứ sẽ tiếp tục lập đi lập lại mãi cho đến khi con người học và nhớ được mới thôi.
Yesterday at 01:11 · Like · 2
Hoa Pham Nguyên nhân người Việt không thể hòa giải được vào bây giờ là vì họ còn mang trong người nỗi giận. Họ không tin tưởng lẫn nhau. Lòng tham cũng nhiều nữa. Cuộc nội chiến đó kéo dài đến như vậy là do 2 bên đều từ chối đối thoại. Ông Thiệu từ chối đối thoại và, VNDCCH từ chối đối thoại. Bây giờ vẫn không chịu đối thoại. Nếu không chịu đối thoại một cách hòa bình, công bằng thì sẽ còn nhiều hy sinh vô ích nữa.
Bạn Nautical hiểu sai ý nghĩa buông xả của mình. Buông bỏ những ý nghĩ làm cho tâm con người đau khổ á.
Yesterday at 09:06 via mobile · Like
Di Nguyen @Hoa:
Theo em, cách nhìn của chị quá đơn giản.
Thứ nhất, nói 1 cách chung chung, không phải lúc nào cũng có thể đối thoại và đối thoại không phải lúc nào cũng có thể giải quyết được mâu thuẫn và xung đột. Vì nếu như thế, thế giới không bao giờ có ch...See More
Yesterday at 11:20 · Edited · Like · 4
Hoa Pham Nó vốn rất đơn giản. Chỉ là con người làm nó phức tạp.
Yesterday at 11:45 via mobile · Like
Di Nguyen Chị nói như thể đang can 2 đứa nhóc 5 tuổi đánh nhau ấy. Hài chết.
Yesterday at 11:49 · Like · 1
Mẹ Nấm Gấu Chị có nói điều đầu tiên để hoà hợp hoà giải là phải trả lại sự thật cho quá khứ.
Mà hình như chị nói dở nên người ta ko hiểu
Yesterday at 11:56 via mobile · Like
Di Nguyen Mẹ Nấm Gấu: Vụ hôm trước ở NU lát em kể lại cho chị.
Hoa Pham: Nếu chị đã nói như thể mọi thứ như trò đùa, và không đập lại lập luận của em, thì em chả còn gì để nói nữa.
Yesterday at 11:59 · Like
Hoa Pham Nếu nói về tâm lý, Di nghĩ những gia đình ngoài Bắc nghĩ sao khi con họ hy sinh bởi súng đạn của VNCH? Bởi chất độc da cam của Mỹ? Bây giờ ngồi trách móc quá khứ thì được gì? Phải hiểu tâm lý cùng quyền lợicả hai bên họ cần gì. Bên ĐCSVN họ cần sự bảo đảm an toàn tài sản của họ, bên DC cần nắm quyền. Đó là cái deal họ có thể thỏa thuận với nhau. Trong thỏa thuận chính trị, người dân chỉ là con cờ.
Yesterday at 12:03 via mobile · Like
Hoa Pham Người dân nghĩ họ có tự do, có quyền lực. Thực sự họ chẳng có gì.
Yesterday at 12:11 via mobile · Like
Duy Ngọc Mình thì thấy sự chia rẽ của ng VN giờ không liên quan đến quá khứ gì cho lắm. thấy mọi người từ các phía hồi trước giờ gặp nhau nói chuyện vui vẻ bình thường. Có cãi nhau, ghét nhau thì cũng chỉ một số người quan tâm đến chính trị ko thích thể chế hiện tại với những người thích nó (có thể có hoặc ko có chân trong bộ máy công quyền và hưởng quyền lợi từ đó). Mà cái đó thì cũng bình thường, khi cái hiện thực này thay đổi thì chắc mọi người lại vui vẻ với nhau thôi, hay ít ra cũng chẳng ghét nhau làm gì nữa.
Bởi vậy mình nghĩ vấn đề của VN chẳng phải chia rẽ hay gì, mà chỉ là đang ngu dốt quá trong sự mất tự do (mình không loại trừ bản thân). Bao giờ có được tự do và học cho bớt dốt đi là ổn thôi.
Có thể đó chỉ là trong các không gian mình sống, nhiều chỗ khác có thể khác mà mình ko biết.
Yesterday at 12:25 · Like
Di Nguyen @Hoa: Em hiểu ý chị. Trong chiến tranh, người dân của cả 2 bên đều có thể hy sinh bởi súng đạn của bên kia, kể cả chất độc da cam của Mỹ như chị nói (chủ yếu rải ở miền nam chứ không phải ở miền bắc). Tạm coi như cân bằng (vì đấy là chiến tranh). Nhưng sau 1975, cách hành xử của 'bên thắng cuộc' với 'bên thua cuộc' như thế nào? Nhà nước đã làm gì? Đó là nguyên nhân dẫn đến thù hận, và lý do HHHQ khó thực hiện. Bây giờ không phải là lúc trách móc, như chị nói, cứ coi như không nhắc tới quá khứ nữa, thì nhà nước này đã làm bất kỳ điều gì để cho thấy thiện chí muốn HHHG chưa? Có bất kỳ hành động cụ thể nào chưa?
Yesterday at 12:27 · Edited · Like
Di Nguyen Duy Ngọc: Chắc đấy là không gian anh sống
Yesterday at 12:28 · Like
Duy Ngọc mình thấy nói hòa giải nhiều quá những cũng chẳng biết túm lại là hòa giải cái gì với cái gì. Nếu chỉ là người dân bình thường với nhau từ các bên trong quá khứ thì thực sự mình nghĩ là đơn giản, chẳng vấn đề gì, suy nghĩ có khác nhau thì cũng tốt chẳng sao. Còn người dân với chính quyền hiện tại thì hòa giải cái gì mà hòa giải, hoặc là cứ rứa, hoặc là oánh nhau 1 chết 1 sống, hoặc là gây áp lực và thỏa hiệp dần dần...
Yesterday at 12:37 · Like
Di Nguyen Chi tiết xin liên hệ Tiến Từ Từ và Mẹ Nấm Gấu.
Yesterday at 12:48 · Like
Hoa Pham Di có cách nhìn giống y chị 4 năm về trước.
Yesterday at 12:58 via mobile · Like
Di Nguyen Hy vọng 4 năm sau em không có cái nhìn như chị :))
Yesterday at 13:01 · Like · 1
Hoa Pham Haha, nhưng chắc chắn là em k có cái nhìn như bây giờ. Sẽ còn thay đổi nhiều lắm theo thời gian sự hiểu biết của em cũng như kinh nghiệm về sự sinh tồn được mở rộng.
Yesterday at 13:08 via mobile · Like
Di Nguyen Có thể.
Nhưng như đã nói, suy nghĩ của đạo Phật chỉ để cho cá nhân thôi, chỉ cho bản thân chị giải quyết vấn đề của chị, chứ không phải chuyện 1 đất nước, 1 dân tộc, hoặc chuyện chính trị. Em cũng thấy chị nói nghe rất dễ, khi thực ra bản thân chị cũng chẳng liên quan gì nhiều tới chuyện này, và sắp tới còn muốn đi tu. Không đặt mình vào vị trí của người khác, chỉ khơi khơi bảo ôi dào quên đi, dẹp đi, buông xả đi, theo em là dửng dưng và thiếu nhạy cảm. Em có cảm giác chị xem tất cả như trò đùa, và cmt chỉ để cmt, chứ không thực sự cân nhắc mình đang nói gì và đang nói tới cái gì.
Mà khi đã vậy thì, như đã nói, em chẳng muốn nói nhiều cho mất công.
Chuyện HHHG em cũng đâu định nói, chẳng qua vì 1 tấm hình. Toàn lý thuyết suông.
Yesterday at 13:16 · Like
Eleanor Rigby Kinh nghiệm về sự sinh tồn thì sẽ giúp cái nhìn của mình khác đi như thế nào nhỉ?
Yesterday at 13:16 · Like
Hoa Pham @ele: hihi, nguoi lon va con nit khác nhau o cách suy nghĩ như thế nào? Tâm lý, ham muốn giua hai nhóm đó khác nhau như thế nào
Yesterday at 13:24 via mobile · Like
Eleanor Rigby thế nào là người lớn? Là người cố gắng dùng những kinh nghiệm tưởng như dày dặn hơn của mình để chứng minh người nhỏ tuổi hơn sai hoặc non nớt?
Yesterday at 13:28 · Like
Mẹ Nấm Gấu Chị không đồng ý với quan điểm buông xả của Hoa Pham.
Với chị, triết lý đó chỉ có thể giải quyết vấn đề cá nhân.
Còn vấn đề HHHG ở đây nó đòi hỏi rất nhiều thứ, thứ đầu tiên và tiên quyết phải có đó là dũng cảm thừa nhận sự thật trong quá khứ.
Mà điều này người miền Bắc không làm được, chính điều này kéo theo toàn bộ nỗ lực duy trì bưng bít như hiện tại.
Yesterday at 13:29 via mobile · Like · 2
Eleanor Rigby cách nhìn quá đề cao trải nghiệm mà không thấy sự thay đổi hay tươi mới để đặt vào hoàn cảnh cho thích hợp, cũng tương tự như cách lợi dụng bề dày quá khứ, đặc biệt là thứ quá khứ và chiến tích bị bưng bít, làm cho tù mù, để mị dân. Cách này ĐCSVN đã và đang áp dụng triệt để, giống như ý chị Mẹ Nấm đã nói. Chính vì cách cai trị đó nên các bên chuyện đối thoại được với nhau là không tưởng.
Yesterday at 13:33 · Like
Hoa Pham @ele: No, mình đâu nói nguoi lớn luôn đúng. Ma câu trên kia mình k có ý ám chỉ mình la nguoi lon, Di la con nit nhe. Boi vi mình tự coi mình là đứa con nit. Nhưng sự thật đúng là chúng ta sẽ thay đôi.
Yesterday at 13:34 via mobile · Like
Eleanor Rigby Nhưng không phải tất cả chúng ta đều sẽ buông xả đúng không? Mình không nghĩ bạn sai, mình chỉ nghĩ những giá trị bạn đang bảo vệ nó đúng cho bạn, nhưng khá irrelevant với ngữ cảnh này
Yesterday at 13:41 via mobile · Like
Hoa Pham Ghandi có qoute minh thích và mình đang muốn thực hiện: be the change you want to see in the world,
Yesterday at 13:49 via mobile · Like
Tiến Từ Từ Thôi mình mệt rồi! Đôi khi, giá trị của một ý kiến không hẳn là những lập luận logic. Nhiều trường hợp, giá trị của một ý kiến đến từ niềm tin.
Yesterday at 14:02 · Like
Nautical Mile Hoa Pham Đúng, nếu buông xả được thì tốt, nhưng vấn đề là nạn nhân không thể buông xả thì sao? Đạo Phật là đạo từ bi, chúng ta giang tay đón nhận những người có thể buông xả, và CẢ NHỮNG NGƯỜI KHÔNG THỂ BUÔNG XẢ. Không phải với những kẻ không thể buông...See More
Yesterday at 15:02 · Edited · Like · 4
Hoa Pham Họ k buông xả được thì đành chịu. Chính họ k buông xả được thì đừng mong đợi phe đối lập chịu hhhg. Chỉ còn cách 2 bên đấu nhau 1 chết 1 sống. Đối với người Việt thì trường hợp cuối sẽ xảy ra.
Yesterday at 18:52 via mobile · Like
Hoa Pham Mình thấy có cái gì nữa đâu mà phải hòa hợp hòa giải, lòng dân nó đã hòa hợp rồi sau ngày 30.4.1975. Như ông Nguyễn Cao Kỳ, tướng VNCH, bởi vì ông ấy bỏ qua quá khứ, ông ấy chấp nhận về VN, đó là tinh thần cầu thị. Chịu nhường nhịn. Nhưng những người còn ôm bám vào quá khứ lên án ông ấy là ăn bám CS.
Chính nhóm người kêu gọi hhhg là người k thể hhhg.
Yesterday at 19:10 via mobile · Like
Tiến Từ Từ :D
Yesterday at 19:11 · Like
Hoa Pham Nó thể hiện tính đạo đức giả vậy, tính cơ hội.
Yesterday at 19:12 via mobile · Like
Nautical Mile "Chính nhóm người kêu gọi hhhg là người k thể hhhg." << Mình không biết bạn Hoa có biết nhóm người nào kêu gọi HGHH không mà bạn bảo rằng họ mới chính là không thể hòa giải & hòa hợp? Phật pháp có bốn giới hạnh về ngôn ngữ, nếu bạn không biết rõ mà phán như thế không chừng lại vướng khẩu nghiệp đây.
Với mình thì tuy mình có không đồng ý với cách làm của một số bạn đó (mình vốn quen một vài người) về việc HGHH, nhưng với mình họ là những người rất tốt, biết lắng nghe, và khả năng hòa giải (khi cần thiết) của họ thì có thừa.
Yesterday at 19:23 · Like
Nautical Mile "Họ k buông xả được thì đành chịu. Chính họ k buông xả được thì đừng mong đợi phe đối lập chịu hhhg." << Vậy là bạn không thể tùy duyên à, cứ nhất định đòi họ phải buông xả thì mới chịu?
Không thể trực tiếp thay đổi con người thì ta dùng hoàn cảnh để thay đổi con người, việc gì cứ phải khăng khăng chỉ một phương pháp nào đó mới là tốt nhất?
Yesterday at 19:25 · Like
Eleanor Rigby Haha Hoa à đến đây thì thấy rõ là bạn càng nói càng xa luận điểm ban đầu. Ý ở đây là trực diện nhìn vào sự thật, để hiểu không ai thắng ai thua gì khi con người vẫn còn tranh chấp trong lòng. Chỉ có vậy mới để những khúc mắc trong quá khứ qua đi được. Còn vấn đề tu dưỡng của một cá nhân để buông xả mọi thứ, diệt hành diệt ái chi đó, nếu bạn có cách nhân rộng lên thành mô hình cho nhà nhà theo được, để các bên bớt xâu xé nhau, thì xin mời bạn :)) hãy ý thức được rằng luôn có sự khác biệt giữa nhận thức cá nhân và nhận thức tập thể chứ. Cách tiếp cận cũng vì thế mà khác nhau!
Yesterday at 19:28 via mobile · Like
Eleanor Rigby Hơn nữa nếu dựa vào một vài ví dụ nào đó hoặc trải nghiệm cá nhân mà bạn Hoa nói rằng "lòng dân đã hoà hợp rồi" thì mình không đồng tình. Không phải người ta vẫn dậy sóng đó đây và dùng tàn tích ngày trước để khích bác nhau đó sao? Chính nó cũng khiến cho việc bất cứ cá nhân nào chống lại ĐCSVN đều bị gán ghép với một tổ chức còn lại của VNCH, và vì thế ngta ko còn biết nguồn gốc của hành động là từ đức tin hay từ quyền lợi và thù hằn nữa. Cái buông bỏ và mặc kệ sự thật trong qua khứ đó, đã dẫn đến vô số dấu chấm hỏi về sự thật hiện tại, không phải sao?
Yesterday at 19:35 via mobile · Like · 1
Hoa Pham Uh cho nên đời nó mới phức tạp.
Yesterday at 19:43 via mobile · Like
Hoa Pham Mình k phải k hiểu về sự đa nguyên trong xã hội con nguoi. Mình thấy tự con nguoi lam cho xa hoi tro len phuc tạp va di tìm hòa bình trong vòng lẩn quẩn.
Yesterday at 19:56 via mobile · Like
Chelsea Nguyen You don't get it do you, lol
22 hours ago via mobile · Like · 1
Di Nguyen "Mình thấy có cái gì nữa đâu mà phải hòa hợp hòa giải, lòng dân nó đã hòa hợp rồi sau ngày 30.4.1975. Như ông Nguyễn Cao Kỳ, tướng VNCH, bởi vì ông ấy bỏ qua quá khứ, ông ấy chấp nhận về VN, đó là tinh thần cầu thị. Chịu nhường nhịn. Nhưng những người còn ôm bám vào quá khứ lên án ông ấy là ăn bám CS.
Chính nhóm người kêu gọi hhhg là người k thể hhhg.
Nó thể hiện tính đạo đức giả vậy, tính cơ hội."
À, thì ra chị Hoa nghĩ như ri. Ààààà.
22 hours ago · Like
Mai Vu <<Như ông Nguyễn Cao Kỳ, tướng VNCH, bởi vì ông ấy bỏ qua quá khứ, ông ấy chấp nhận về VN, đó là tinh thần cầu thị. Chịu nhường nhịn. Nhưng những người còn ôm bám vào quá khứ lên án ông ấy là ăn bám CS.>> Nếu ông ta về VN với tư cách cá nhân, làm một kẻ vô nhân tiểu tốt và im miệng thì chẳng có gì đáng nói. Thời buổi này thiên hạ đi đi về về VN thiếu gì, đi hà rần như đi chợ . Nhưng chính vì bảnh tánh thích phô trương màu mè nên ông Kỳ phát biểu nhăng nhít như thể ông ta là đại diện cho cả VNCH, cho cộng đồng người việt tỵ nạn tại hải ngoại . Chính vì điều này mới làm nhiều người phẫn nộ . Ông Phạm Duy cũng như thế thôi.
5 hours ago · Like
Hoa Pham Mình không có ý cố gắng thắng cuộc trao đổi. Cảm ơn mọi người góp ý thêm cho cách nhìn của mình.
5 hours ago via mobile · Like
Mai Vu @bạn Hoa, trao đổi thì không cần thắng thua đâu. Mình chỉ muốn nói ra sự ngộ nhận của bạn (và cũng của rất nhiều người) cho rằng người miền Nam lúc nào cũng chăm chăm ôm bám vào quá khứ để thù hận . Người miền Nam (VNCH) không phải tất cả đều thiển cận và quá khích như thế đâu. Hầu hết đều đã rất thành công và hài lòng với cuộc sống nơi quê hương mới của mình. Quá khứ cũng giống như tuổi xuân, qua rồi thì chẳng bao giờ lấy lại được. Họ đã có thể move on & tiến về tương lai, quá khứ chỉ là một vết sẹo lâu lâu bị hằn tấy để nhắc nhở những kinh nghiệm đau thương họ trải qua . Nhưng xin đừng nhầm lẫn rằng nhiều người thù hận là vì tiếc nuối quá khứ . Họ thù hận bởi vì phiên bản VN hiện tại chẳng có gì đáng để cho họ chấp nhận, thậm chí cái mới còn tệ hại hơn cái cũ . Khi phiên bản hiện tại chỉ là mớ dẻ rách, tương lai mịt mù, đồng bào vẫn còn sống chìm trong đau thương & gian dối thì dĩ nhiên con người ta sẽ hoài niệm về một quá khứ đẹp. Ngay cả những con người đang sống trong phiên bản hiện tại ấy còn muốn thoát đi nữa thì trách gì những người hoài niệm quá khứ.
4 hours ago · Like
Sunday at 12:17 ·
Mỳnh công nhận có rất nhiều người vẫn còn thù hận và rất cực đoan, muốn lật đổ chế độ hiện thời để trả thù chứ không thực sự quan tâm đến dân chủ và tự do cho VN, nhưng mặt khác mỳnh thấy rất nhiều người cứ nói về yêu thương và hòa hợp hòa giải, nghe rất hay, nhưng lại không hiểu chút gì về VNCH, tâm trạng người miền Nam và những cái dân miền Nam phải trải qua sau chiến tranh. Không hiểu, không cố hiểu, và không có chút tôn trọng nào với quá khứ. Đúng là người Việt phải yêu thương nhau, đúng là muốn xây dựng đất nước và thay đổi mọi người phải dẹp bỏ hận thù. Nhưng xóa bỏ thù hận, đứng cùng nhau vì mục đích chung không có nghĩa là phủi sạch quá khứ. Đừng nói về yêu thương khi không có sự thấu hiểu và tôn trọng, đừng có ở đó ra rả lý thuyết đẹp đẽ rồi vô tư bảo người khác thù hằn. Mỳnh tự hỏi những người thuộc thế hệ sau chiến tranh ở miền bắc, nói về hòa hợp hòa giải, có đọc gì khác không ngoài những cuốn như "Tổ quốc ăn năn"? Có đọc bất kỳ cái gì từ góc nhìn của người miền nam không? Có thử đặt mình vào vị trí của người miền nam không?
Có thể mỳnh không có tư cách nói, mỳnh cũng sinh sau chiến tranh. Cũng không định nói, nhưng vẫn phải nói, vì có nhiều người thản nhiên sử dụng 1 hình ảnh nào đó mà không biết ý nghĩa và tác động của nó, hoặc bênh vực 1 nhân vật gây tranh cãi, chẳng hạn như 1 nhạc sỹ, mà không biết người đó thực ra làm gì và tại sao nhiều người không thích. Mỳnh cũng sinh sau chiến tranh, và cũng ủng hộ hòa hợp hòa giải, nhưng mỳnh cố gắng, khi có thể, nhìn vấn đề từ góc nhìn của người khác.
Love without understanding and respect isn't love, especially, when you talk about love but judge and condemn people who don't 'love' the way you do.
Like · · Unfollow Post · Share
John T. Tran, LiBra Lon Ton, Hao-Nhien Q. Vu and 12 others like this.
Tôi Tự Tin Like mạnh
Sunday at 14:55 via mobile · Like
Tiến Từ Từ Thưa bạn Hải Di, bạn có giải pháp nào khác không?
Sunday at 15:00 · Like
Nautical Mile Trên thế giới không hiếm những trường hợp như Việt Nam, những xã hội chịu nhiều mất mát đau thương và chia rẽ dân tộc sau một cuộc nội chiến hoặc thảm sát/đàn áp từ chế độ độc tài. Nhưng một số họ có thể hàn gắn với nhau bằng con đường hòa hợp hòa giải, vậy có lẽ mình nên nhìn vào họ để tự hỏi tại sao họ làm được, còn mình thì không. Trường hợp của Nam Phi là một ví dụ - Nelson Madela đã ra ngay chủ trương HHHG này sau khi chủ nghĩa apartheid kết thúc.
Họa sĩ đường phố Banksy có 1 câu mình rất thích: "“There are four basic human needs; food, sleep, sex and revenge.” - Bốn nhu cầu căn bản của con người là: thức ăn, giấc ngủ, tình dục và trả thù. Bỏ phần cảm tính qua một bên, chúng ta nên công nhận lòng mong muốn trả thù của con người (sau khi bị hành hạ, đối xử tệ hại) là một bản năng - và việc thay đổi bản năng là điều rất khó. Có công nhận sự khó khăn này thì mới hiểu được sự tha thứ (và từ đó đi đến HHHG) không phải là điều dễ dàng, và không phải chỉ có kêu gọi suông thì nạn nhân lập tức nở nụ cười và chìa bàn tay ra hòa giải.
Sunday at 15:06 · Like · 4
Nautical Mile Chị thường im lặng trước những lời kêu gọi HHHG là vì như thế, mặc dù biết rất rõ một số trong những lời kêu gọi đó xuất phát từ thiện ý.
Sunday at 15:07 · Edited · Like
Tiến Từ Từ Những người nêu cao tinh thần hòa giải - hòa hợp dân tộc hiểu rằng, công việc của họ là rất khó khắn. Nhưng đó là những hành động bắt buộc. Triết lí đơn giản như thế này:
Sau hơn 400 năm liên tục xung đột, dân tộc Việt Nam đã bị chia rẽ nghiêm trọng. Mặt khác, thế giới bước vào thời kì toàn cầu hóa, trong đó, những quốc gia không có thực chất, không phải được xây dựng trên những đồng thộng về tương lai chắc chắc sẽ bị tan rã. Giải pháp nào cho Việt Nam, hoặc chúng ta xóa bỏ nhưngx hận thù, chia rẽ để tiến đến với nhau, ngồi lại với nhau để mong có một đồng thuận chung cho tương lai; hoặc mỗi người tự tìm cho mình những giải pháp cá nhân, để rồi lại tiếp tục xung đột với nhau và tiếp tục tan rã.
Một vấn đề nữa mà bạn Di có thắc mắc, bạn cho rằng, "thấy rất nhiều người cứ nói về yêu thương và hòa hợp hòa giải, nghe rất hay, nhưng lại không hiểu chút gì về VNCH, tâm trạng người miền Nam và những cái dân miền Nam phải trải qua sau chiến tranh" hoặc " xóa bỏ thù hận, đứng cùng nhau vì mục đích chung không có nghĩa là phủi sạch quá khứ". Tôi cho rằng, hiểu lịch sử, người làm chính trị có quyền tìm hiểu về nguyên nhân nào khiến VNCH thất bại, ít nhất để lấy làm bài học. Bài học đó là bài học chung của tất cả người Việt Nam với mọi quá khứ chính trị và thành phần xã hội. Bài học đó cũng giải thích nguyên nhân khiến không chỉ VNCH thất bại, mà còn giải thích tất cả những uẩn khúc của lịch sử Việt Nam, trong ít nhất 400 năm qua. Tựu chung lại, bài học đó chỉ ra, người Việt Nam không có văn hóa chính trị. Chính trị là công việc "bẩn thỉu", là môt công việc không ai muốn làm, là công việc chẳng may rơi vào tay nên phải làm. Văn hóa chính trị tồi dở khiên người lãnh đạo Việt Nam qua các thời kì không nhìn nhận được thế giới với nhưngx xu thế tất yếu của nó, khiến họ cứ khư khư giữ mãi sự lạc hậu của mình và cho dân tộc Việt Nam. Văn hóa chính trị tồi dở còn được chứng minh qua việc không tồn tại một nhân sự chính trị liên tục, khiến người Việt không có những quãng lịch sử ổn định nào cả.
Sunday at 15:24 · Like
Di Nguyen Thứ nhất, anh đang hiểu sai. Em không hề viết dòng nào phản đối hòa hợp hòa giải, hay đúng hơn, em còn viết là em ủng hộ. Nên không cần dài dòng.
Thứ 2, cho câu hỏi "giải pháp nào khác không" của anh, em đã viết trên kia. Anh có thể nói về yêu thương, hòa giải, nhưng anh thiếu sự thẩu hiểu, và tôn trọng với quá khứ.
Thứ 3, em nói về tâm trạng người miền nam và những cái dân miền nam phải trải qua sau chiến tranh (còn anh lại đang nói về VNCH và lý do VNCH thất bại). Đó là cái anh không thấy, không hiểu, và không có vẻ gì muốn hiểu. 1 ví dụ là cách nhìn của anh về Phạm Duy và Trịnh Công Sơn. 2 là việc anh sử dụng bức hình tướng Loan. Chú thích thêm, em cũng chưa bao giờ nói chế độ VNCH hoàn hảo. Nhưng chuyện anh dùng bức hình đó, theo em, là lố bịch và phản cảm. Bản thân nó đã bị hiểu sai và lợi dụng quá nhiều và quá lâu rồi.
Nói chung, anh viết 1 cmt rất dài, nhưng chẳng liên quan bao nhiêu tới stt của em.
Sunday at 16:22 · Like · 1
Mai Vu Di em, chuẩn không cần chỉnh.
Nếu đặt mình vào vị trí của tướng Loan ngay lúc ấy, mình có thể phản ứng tương tự vì quá phẫn nộ. Một người bình thường hạ súng kẻ thù bên kia trong chiến tranh là chuyện bình thường, nhưng ngặt nỗi tướng Loan là tướng của một chính quyền, vì vậy mà hình ảnh đó đã bị những kẻ diều hâu & phản chiến dùng nó để bôi bẩn cả một chế độ, họ không cần biết lý do thật phía sau tấm hình. Hãy đọc bài này để hiểu thêm:
http://ongvove.wordpress.com/2009/05/09/tướng-loan-va-nhiếp-ảnh-gia-adams-an-oan-giang-hồ-song-phẳng/
Sunday at 17:45 via mobile · Like · Remove Preview
Tiến Từ Từ 1. "Thấu hiểu và tôn trọng với qúa khứ" và việc tìm hiểu lịch sử có mâu thuẫn gì với nhau không?
2. Còn về vấn đề cách cẩm nhận bức tranh và âm nhạc thuộc về vấn đề nghệ thuật. Cách đánh giá khác nhau.
Sunday at 18:10 · Like
Nautical Mile Tìm hiểu lịch sử, tìm hiểu vì sao VNCH thất bại, v.v... hoàn toàn là điều đúng, chẳng có gì sai cả. Nhưng nó không thể được đặt trong bối cảnh hòa hợp hòa giải. Trong quá trình HHHG, sự thật lịch sử mà người ta muốn tìm hiểu là những cuộc thảm sát, những bất công, những hành hạ về thể xác và tinh thần trong quá khứ mà chưa bao giờ chính thức được công nhận.
HHHG không phải là để mổ xẻ thất bại của 1 bên nào đó. Đặt vấn đề tại sao lại thất bại trong tiến trình HHHG không những là lạc đề, mà còn tạo tác dụng ngược vì nó sẽ làm cho người bên kia thêm tổn thương. Vâng, chúng ta đang muốn đi đến HHHG, thế nhưng anh lại mổ xẻ nguyên nhân vì sao trước kia chúng tôi lại thua cho các anh. Các anh thật sự muốn hòa giải, hay chỉ muốn một cơ hội dạy dỗ chúng tôi?
Sunday at 18:36 · Like
Di Nguyen @Tiến:
2, chuyện bức hình, đó không phải là 1 tác phẩm hội họa. Và nó, như đã nói, đã bị lạm dụng quá nhiều. Ghép bàn tay cầm hoa vào đó là rất phản cảm, phản tác dụng khi anh muốn nói về chủ đề hòa hợp hòa giải. Em không dám đại diện cho toàn bộ dân miền nam, nhưng em cho rằng nhiều người miền nam sẽ thấy không ổn.
Chuyện Trịnh Công Sơn và Phạm Duy, lý do họ bị phản đối không chỉ vì nhạc. Anh nghĩ Trịnh Công Sơn bị phản đối chỉ vì nhạc phản chiến? Nhầm. Còn trường hợp Phạm Duy? Không ai nói gì về nhạc- tài năng Phạm Duy là không thể chối cãi. Vấn đề là tư cách, thái độ chính trị và các phát biểu của Phạm Duy. Có lẽ anh cũng không biết?
1, thái độ bình thường của anh, và cách anh sử dụng bức hình đó, cho thấy anh không tôn trọng quá khứ. Và với 'quá khứ', em không nói về góc độ lịch sử và chính trị, chẳng hạn như VNCH có cái tệ gì và tại sao VNCH sụp đổ như anh nói, mà góc độ con người và suffering.
Yêu thương? Hòa giải? Cái anh đang làm là giảng lý thuyết, anh chỉ đứng 1 chỗ và nói mọi người phải yêu thương nhau đi, phải tha thứ đi, rồi trực tiếp hoặc gián tiếp phê phán, bảo người khác thù hận, mà không thử tìm hiểu về những cái người khác đã trải qua, không thử nhìn và cảm nhận bằng con mắt của người khác.
Theo anh, tại sao nhiều người miền nam vẫn không thể quên quá khứ? Chỉ vì chế độ cũ sụp đổ? Chỉ vì sau chiến tranh người miền nam không còn giàu có như trước đó? Không. Vì sau chiến tranh, nhiều người phải đi tù, phải đi học tập cải tạo mười mấy năm, ngay cả bây giờ năm 2013 vẫn còn nhiều người bị ám ảnh và gặp ác mộng hàng đêm, không thể thoát được quá khứ, không thể quên được những năm tháng trong tù, lại uất ức vì không làm gì được và không thể thổ lộ cùng ai. Vì sau chiến tranh, phải đổi tiền, nhiều người sạt nghiệp, cả nền k/tế bị phá sập, nên hàng triệu người mới phải bỏ nước ra đi, biết đi là cơ hội 50/50, hoặc có tự do, hoặc chết ngoài biển. Hơn nữa chiến tranh qua bao nhiêu năm, dân Sài Gòn vẫn là công dân hạng 2, nhà nước vẫn chưa bao giờ muốn hòa hợp hòa giải. Và nhiều thứ khác. Sinh nhiều năm sau chiến tranh, sau Đổi mới, em không có trải nghiệm trực tiếp, không thể đại diện cho bất kỳ ai, nhưng em không phải là idealist.
Anh nghĩ vấn đề của Karl Marx là gì? Marx đâu phải là người xấu. Khi nghĩ ra CNCS, Marx chống lại cái bất công của xã hội hiện thời và muốn 1 xã hội công bằng, mọi người đều hạnh phúc, không ai phải làm nô lệ cho ai. Good intentions. Nhưng vấn đề của Marx là chỉ có lý thuyết, quá lý tưởng, không thực sự hiểu bản chất con người và không nhìn thấy cái hạn chế của mớ lý thuyết của mình. Em không muốn trở thành như thế và cố gắng không trở thành như thế. Em luôn ủng hộ hòa hợp hòa giải, luôn muốn người Việt đoàn kết và sát cánh bên nhau, luôn muốn VN thực sự trở thành nước dân chủ, nhưng mặc khác em không muốn là kiểu người chỉ hô hào về tha thứ và bao dung nhưng lại vô tư, không hiểu gì, em muốn, trong khả năng, đặt mình vào vị trí của người khác, muốn hiểu cái người miền nam phải trải qua, những đau khổ và mất mát họ phải chịu đựng. Chỉ có thể có yêu thương, tôn trọng và bao dung khi đã (cố gắng) thấu hiểu. Nói về bao dung và muốn mọi người cứ thế quên sạch quá khứ, như chưa có chuyện gì xảy ra, là không thể, và hoàn toàn không hiệu quả.
Sunday at 18:55 · Edited · Like
Hoa Pham Cho nên phải buông xả quá khứ, tâm trí phải sống ở hiện tại.
Yesterday at 00:17 via mobile · Like
Nautical Mile Quá khứ có thể buông xả, nhưng những bài học từ quá khứ thì không thể buông. Đó là tại sao sau bao nhiêu năm người ta vẫn tưởng niệm các nạn nhân của Đức Quốc Xã, của Thiên An Môn. Nếu không thể rút kinh nghiệm từ những bài học trong quá khứ, thì những tàn ác của quá khứ sẽ tiếp tục lập đi lập lại mãi cho đến khi con người học và nhớ được mới thôi.
Yesterday at 01:11 · Like · 2
Hoa Pham Nguyên nhân người Việt không thể hòa giải được vào bây giờ là vì họ còn mang trong người nỗi giận. Họ không tin tưởng lẫn nhau. Lòng tham cũng nhiều nữa. Cuộc nội chiến đó kéo dài đến như vậy là do 2 bên đều từ chối đối thoại. Ông Thiệu từ chối đối thoại và, VNDCCH từ chối đối thoại. Bây giờ vẫn không chịu đối thoại. Nếu không chịu đối thoại một cách hòa bình, công bằng thì sẽ còn nhiều hy sinh vô ích nữa.
Bạn Nautical hiểu sai ý nghĩa buông xả của mình. Buông bỏ những ý nghĩ làm cho tâm con người đau khổ á.
Yesterday at 09:06 via mobile · Like
Di Nguyen @Hoa:
Theo em, cách nhìn của chị quá đơn giản.
Thứ nhất, nói 1 cách chung chung, không phải lúc nào cũng có thể đối thoại và đối thoại không phải lúc nào cũng có thể giải quyết được mâu thuẫn và xung đột. Vì nếu như thế, thế giới không bao giờ có ch...See More
Yesterday at 11:20 · Edited · Like · 4
Hoa Pham Nó vốn rất đơn giản. Chỉ là con người làm nó phức tạp.
Yesterday at 11:45 via mobile · Like
Di Nguyen Chị nói như thể đang can 2 đứa nhóc 5 tuổi đánh nhau ấy. Hài chết.
Yesterday at 11:49 · Like · 1
Mẹ Nấm Gấu Chị có nói điều đầu tiên để hoà hợp hoà giải là phải trả lại sự thật cho quá khứ.
Mà hình như chị nói dở nên người ta ko hiểu
Yesterday at 11:56 via mobile · Like
Di Nguyen Mẹ Nấm Gấu: Vụ hôm trước ở NU lát em kể lại cho chị.
Hoa Pham: Nếu chị đã nói như thể mọi thứ như trò đùa, và không đập lại lập luận của em, thì em chả còn gì để nói nữa.
Yesterday at 11:59 · Like
Hoa Pham Nếu nói về tâm lý, Di nghĩ những gia đình ngoài Bắc nghĩ sao khi con họ hy sinh bởi súng đạn của VNCH? Bởi chất độc da cam của Mỹ? Bây giờ ngồi trách móc quá khứ thì được gì? Phải hiểu tâm lý cùng quyền lợicả hai bên họ cần gì. Bên ĐCSVN họ cần sự bảo đảm an toàn tài sản của họ, bên DC cần nắm quyền. Đó là cái deal họ có thể thỏa thuận với nhau. Trong thỏa thuận chính trị, người dân chỉ là con cờ.
Yesterday at 12:03 via mobile · Like
Hoa Pham Người dân nghĩ họ có tự do, có quyền lực. Thực sự họ chẳng có gì.
Yesterday at 12:11 via mobile · Like
Duy Ngọc Mình thì thấy sự chia rẽ của ng VN giờ không liên quan đến quá khứ gì cho lắm. thấy mọi người từ các phía hồi trước giờ gặp nhau nói chuyện vui vẻ bình thường. Có cãi nhau, ghét nhau thì cũng chỉ một số người quan tâm đến chính trị ko thích thể chế hiện tại với những người thích nó (có thể có hoặc ko có chân trong bộ máy công quyền và hưởng quyền lợi từ đó). Mà cái đó thì cũng bình thường, khi cái hiện thực này thay đổi thì chắc mọi người lại vui vẻ với nhau thôi, hay ít ra cũng chẳng ghét nhau làm gì nữa.
Bởi vậy mình nghĩ vấn đề của VN chẳng phải chia rẽ hay gì, mà chỉ là đang ngu dốt quá trong sự mất tự do (mình không loại trừ bản thân). Bao giờ có được tự do và học cho bớt dốt đi là ổn thôi.
Có thể đó chỉ là trong các không gian mình sống, nhiều chỗ khác có thể khác mà mình ko biết.
Yesterday at 12:25 · Like
Di Nguyen @Hoa: Em hiểu ý chị. Trong chiến tranh, người dân của cả 2 bên đều có thể hy sinh bởi súng đạn của bên kia, kể cả chất độc da cam của Mỹ như chị nói (chủ yếu rải ở miền nam chứ không phải ở miền bắc). Tạm coi như cân bằng (vì đấy là chiến tranh). Nhưng sau 1975, cách hành xử của 'bên thắng cuộc' với 'bên thua cuộc' như thế nào? Nhà nước đã làm gì? Đó là nguyên nhân dẫn đến thù hận, và lý do HHHQ khó thực hiện. Bây giờ không phải là lúc trách móc, như chị nói, cứ coi như không nhắc tới quá khứ nữa, thì nhà nước này đã làm bất kỳ điều gì để cho thấy thiện chí muốn HHHG chưa? Có bất kỳ hành động cụ thể nào chưa?
Yesterday at 12:27 · Edited · Like
Di Nguyen Duy Ngọc: Chắc đấy là không gian anh sống
Yesterday at 12:28 · Like
Duy Ngọc mình thấy nói hòa giải nhiều quá những cũng chẳng biết túm lại là hòa giải cái gì với cái gì. Nếu chỉ là người dân bình thường với nhau từ các bên trong quá khứ thì thực sự mình nghĩ là đơn giản, chẳng vấn đề gì, suy nghĩ có khác nhau thì cũng tốt chẳng sao. Còn người dân với chính quyền hiện tại thì hòa giải cái gì mà hòa giải, hoặc là cứ rứa, hoặc là oánh nhau 1 chết 1 sống, hoặc là gây áp lực và thỏa hiệp dần dần...
Yesterday at 12:37 · Like
Di Nguyen Chi tiết xin liên hệ Tiến Từ Từ và Mẹ Nấm Gấu.
Yesterday at 12:48 · Like
Hoa Pham Di có cách nhìn giống y chị 4 năm về trước.
Yesterday at 12:58 via mobile · Like
Di Nguyen Hy vọng 4 năm sau em không có cái nhìn như chị :))
Yesterday at 13:01 · Like · 1
Hoa Pham Haha, nhưng chắc chắn là em k có cái nhìn như bây giờ. Sẽ còn thay đổi nhiều lắm theo thời gian sự hiểu biết của em cũng như kinh nghiệm về sự sinh tồn được mở rộng.
Yesterday at 13:08 via mobile · Like
Di Nguyen Có thể.
Nhưng như đã nói, suy nghĩ của đạo Phật chỉ để cho cá nhân thôi, chỉ cho bản thân chị giải quyết vấn đề của chị, chứ không phải chuyện 1 đất nước, 1 dân tộc, hoặc chuyện chính trị. Em cũng thấy chị nói nghe rất dễ, khi thực ra bản thân chị cũng chẳng liên quan gì nhiều tới chuyện này, và sắp tới còn muốn đi tu. Không đặt mình vào vị trí của người khác, chỉ khơi khơi bảo ôi dào quên đi, dẹp đi, buông xả đi, theo em là dửng dưng và thiếu nhạy cảm. Em có cảm giác chị xem tất cả như trò đùa, và cmt chỉ để cmt, chứ không thực sự cân nhắc mình đang nói gì và đang nói tới cái gì.
Mà khi đã vậy thì, như đã nói, em chẳng muốn nói nhiều cho mất công.
Chuyện HHHG em cũng đâu định nói, chẳng qua vì 1 tấm hình. Toàn lý thuyết suông.
Yesterday at 13:16 · Like
Eleanor Rigby Kinh nghiệm về sự sinh tồn thì sẽ giúp cái nhìn của mình khác đi như thế nào nhỉ?
Yesterday at 13:16 · Like
Hoa Pham @ele: hihi, nguoi lon va con nit khác nhau o cách suy nghĩ như thế nào? Tâm lý, ham muốn giua hai nhóm đó khác nhau như thế nào
Yesterday at 13:24 via mobile · Like
Eleanor Rigby thế nào là người lớn? Là người cố gắng dùng những kinh nghiệm tưởng như dày dặn hơn của mình để chứng minh người nhỏ tuổi hơn sai hoặc non nớt?
Yesterday at 13:28 · Like
Mẹ Nấm Gấu Chị không đồng ý với quan điểm buông xả của Hoa Pham.
Với chị, triết lý đó chỉ có thể giải quyết vấn đề cá nhân.
Còn vấn đề HHHG ở đây nó đòi hỏi rất nhiều thứ, thứ đầu tiên và tiên quyết phải có đó là dũng cảm thừa nhận sự thật trong quá khứ.
Mà điều này người miền Bắc không làm được, chính điều này kéo theo toàn bộ nỗ lực duy trì bưng bít như hiện tại.
Yesterday at 13:29 via mobile · Like · 2
Eleanor Rigby cách nhìn quá đề cao trải nghiệm mà không thấy sự thay đổi hay tươi mới để đặt vào hoàn cảnh cho thích hợp, cũng tương tự như cách lợi dụng bề dày quá khứ, đặc biệt là thứ quá khứ và chiến tích bị bưng bít, làm cho tù mù, để mị dân. Cách này ĐCSVN đã và đang áp dụng triệt để, giống như ý chị Mẹ Nấm đã nói. Chính vì cách cai trị đó nên các bên chuyện đối thoại được với nhau là không tưởng.
Yesterday at 13:33 · Like
Hoa Pham @ele: No, mình đâu nói nguoi lớn luôn đúng. Ma câu trên kia mình k có ý ám chỉ mình la nguoi lon, Di la con nit nhe. Boi vi mình tự coi mình là đứa con nit. Nhưng sự thật đúng là chúng ta sẽ thay đôi.
Yesterday at 13:34 via mobile · Like
Eleanor Rigby Nhưng không phải tất cả chúng ta đều sẽ buông xả đúng không? Mình không nghĩ bạn sai, mình chỉ nghĩ những giá trị bạn đang bảo vệ nó đúng cho bạn, nhưng khá irrelevant với ngữ cảnh này
Yesterday at 13:41 via mobile · Like
Hoa Pham Ghandi có qoute minh thích và mình đang muốn thực hiện: be the change you want to see in the world,
Yesterday at 13:49 via mobile · Like
Tiến Từ Từ Thôi mình mệt rồi! Đôi khi, giá trị của một ý kiến không hẳn là những lập luận logic. Nhiều trường hợp, giá trị của một ý kiến đến từ niềm tin.
Yesterday at 14:02 · Like
Nautical Mile Hoa Pham Đúng, nếu buông xả được thì tốt, nhưng vấn đề là nạn nhân không thể buông xả thì sao? Đạo Phật là đạo từ bi, chúng ta giang tay đón nhận những người có thể buông xả, và CẢ NHỮNG NGƯỜI KHÔNG THỂ BUÔNG XẢ. Không phải với những kẻ không thể buông...See More
Yesterday at 15:02 · Edited · Like · 4
Hoa Pham Họ k buông xả được thì đành chịu. Chính họ k buông xả được thì đừng mong đợi phe đối lập chịu hhhg. Chỉ còn cách 2 bên đấu nhau 1 chết 1 sống. Đối với người Việt thì trường hợp cuối sẽ xảy ra.
Yesterday at 18:52 via mobile · Like
Hoa Pham Mình thấy có cái gì nữa đâu mà phải hòa hợp hòa giải, lòng dân nó đã hòa hợp rồi sau ngày 30.4.1975. Như ông Nguyễn Cao Kỳ, tướng VNCH, bởi vì ông ấy bỏ qua quá khứ, ông ấy chấp nhận về VN, đó là tinh thần cầu thị. Chịu nhường nhịn. Nhưng những người còn ôm bám vào quá khứ lên án ông ấy là ăn bám CS.
Chính nhóm người kêu gọi hhhg là người k thể hhhg.
Yesterday at 19:10 via mobile · Like
Tiến Từ Từ :D
Yesterday at 19:11 · Like
Hoa Pham Nó thể hiện tính đạo đức giả vậy, tính cơ hội.
Yesterday at 19:12 via mobile · Like
Nautical Mile "Chính nhóm người kêu gọi hhhg là người k thể hhhg." << Mình không biết bạn Hoa có biết nhóm người nào kêu gọi HGHH không mà bạn bảo rằng họ mới chính là không thể hòa giải & hòa hợp? Phật pháp có bốn giới hạnh về ngôn ngữ, nếu bạn không biết rõ mà phán như thế không chừng lại vướng khẩu nghiệp đây.
Với mình thì tuy mình có không đồng ý với cách làm của một số bạn đó (mình vốn quen một vài người) về việc HGHH, nhưng với mình họ là những người rất tốt, biết lắng nghe, và khả năng hòa giải (khi cần thiết) của họ thì có thừa.
Yesterday at 19:23 · Like
Nautical Mile "Họ k buông xả được thì đành chịu. Chính họ k buông xả được thì đừng mong đợi phe đối lập chịu hhhg." << Vậy là bạn không thể tùy duyên à, cứ nhất định đòi họ phải buông xả thì mới chịu?
Không thể trực tiếp thay đổi con người thì ta dùng hoàn cảnh để thay đổi con người, việc gì cứ phải khăng khăng chỉ một phương pháp nào đó mới là tốt nhất?
Yesterday at 19:25 · Like
Eleanor Rigby Haha Hoa à đến đây thì thấy rõ là bạn càng nói càng xa luận điểm ban đầu. Ý ở đây là trực diện nhìn vào sự thật, để hiểu không ai thắng ai thua gì khi con người vẫn còn tranh chấp trong lòng. Chỉ có vậy mới để những khúc mắc trong quá khứ qua đi được. Còn vấn đề tu dưỡng của một cá nhân để buông xả mọi thứ, diệt hành diệt ái chi đó, nếu bạn có cách nhân rộng lên thành mô hình cho nhà nhà theo được, để các bên bớt xâu xé nhau, thì xin mời bạn :)) hãy ý thức được rằng luôn có sự khác biệt giữa nhận thức cá nhân và nhận thức tập thể chứ. Cách tiếp cận cũng vì thế mà khác nhau!
Yesterday at 19:28 via mobile · Like
Eleanor Rigby Hơn nữa nếu dựa vào một vài ví dụ nào đó hoặc trải nghiệm cá nhân mà bạn Hoa nói rằng "lòng dân đã hoà hợp rồi" thì mình không đồng tình. Không phải người ta vẫn dậy sóng đó đây và dùng tàn tích ngày trước để khích bác nhau đó sao? Chính nó cũng khiến cho việc bất cứ cá nhân nào chống lại ĐCSVN đều bị gán ghép với một tổ chức còn lại của VNCH, và vì thế ngta ko còn biết nguồn gốc của hành động là từ đức tin hay từ quyền lợi và thù hằn nữa. Cái buông bỏ và mặc kệ sự thật trong qua khứ đó, đã dẫn đến vô số dấu chấm hỏi về sự thật hiện tại, không phải sao?
Yesterday at 19:35 via mobile · Like · 1
Hoa Pham Uh cho nên đời nó mới phức tạp.
Yesterday at 19:43 via mobile · Like
Hoa Pham Mình k phải k hiểu về sự đa nguyên trong xã hội con nguoi. Mình thấy tự con nguoi lam cho xa hoi tro len phuc tạp va di tìm hòa bình trong vòng lẩn quẩn.
Yesterday at 19:56 via mobile · Like
Chelsea Nguyen You don't get it do you, lol
22 hours ago via mobile · Like · 1
Di Nguyen "Mình thấy có cái gì nữa đâu mà phải hòa hợp hòa giải, lòng dân nó đã hòa hợp rồi sau ngày 30.4.1975. Như ông Nguyễn Cao Kỳ, tướng VNCH, bởi vì ông ấy bỏ qua quá khứ, ông ấy chấp nhận về VN, đó là tinh thần cầu thị. Chịu nhường nhịn. Nhưng những người còn ôm bám vào quá khứ lên án ông ấy là ăn bám CS.
Chính nhóm người kêu gọi hhhg là người k thể hhhg.
Nó thể hiện tính đạo đức giả vậy, tính cơ hội."
À, thì ra chị Hoa nghĩ như ri. Ààààà.
22 hours ago · Like
Mai Vu <<Như ông Nguyễn Cao Kỳ, tướng VNCH, bởi vì ông ấy bỏ qua quá khứ, ông ấy chấp nhận về VN, đó là tinh thần cầu thị. Chịu nhường nhịn. Nhưng những người còn ôm bám vào quá khứ lên án ông ấy là ăn bám CS.>> Nếu ông ta về VN với tư cách cá nhân, làm một kẻ vô nhân tiểu tốt và im miệng thì chẳng có gì đáng nói. Thời buổi này thiên hạ đi đi về về VN thiếu gì, đi hà rần như đi chợ . Nhưng chính vì bảnh tánh thích phô trương màu mè nên ông Kỳ phát biểu nhăng nhít như thể ông ta là đại diện cho cả VNCH, cho cộng đồng người việt tỵ nạn tại hải ngoại . Chính vì điều này mới làm nhiều người phẫn nộ . Ông Phạm Duy cũng như thế thôi.
5 hours ago · Like
Hoa Pham Mình không có ý cố gắng thắng cuộc trao đổi. Cảm ơn mọi người góp ý thêm cho cách nhìn của mình.
5 hours ago via mobile · Like
Mai Vu @bạn Hoa, trao đổi thì không cần thắng thua đâu. Mình chỉ muốn nói ra sự ngộ nhận của bạn (và cũng của rất nhiều người) cho rằng người miền Nam lúc nào cũng chăm chăm ôm bám vào quá khứ để thù hận . Người miền Nam (VNCH) không phải tất cả đều thiển cận và quá khích như thế đâu. Hầu hết đều đã rất thành công và hài lòng với cuộc sống nơi quê hương mới của mình. Quá khứ cũng giống như tuổi xuân, qua rồi thì chẳng bao giờ lấy lại được. Họ đã có thể move on & tiến về tương lai, quá khứ chỉ là một vết sẹo lâu lâu bị hằn tấy để nhắc nhở những kinh nghiệm đau thương họ trải qua . Nhưng xin đừng nhầm lẫn rằng nhiều người thù hận là vì tiếc nuối quá khứ . Họ thù hận bởi vì phiên bản VN hiện tại chẳng có gì đáng để cho họ chấp nhận, thậm chí cái mới còn tệ hại hơn cái cũ . Khi phiên bản hiện tại chỉ là mớ dẻ rách, tương lai mịt mù, đồng bào vẫn còn sống chìm trong đau thương & gian dối thì dĩ nhiên con người ta sẽ hoài niệm về một quá khứ đẹp. Ngay cả những con người đang sống trong phiên bản hiện tại ấy còn muốn thoát đi nữa thì trách gì những người hoài niệm quá khứ.
4 hours ago · Like
Sunday, 2 June 2013
Loss and recovery in "Arcadia"
My essay in Eng1303 course at UiO:
In the third scene
of Stoppard’s Arcadia (up to Thomasina’s exclamation ‘I hope you die!’, Norton
Anthology p. 2907, Faber edn p. 54) many of the play’s key ideas regarding loss
and recovery (or rediscovery, or re-creation) are teasingly explored. Write an
essay on Stoppard’s dramatic investigation of these ideas, linking your reading
of the scene to the concerns of the play as a whole.
Love,
sex, mathematics, physics, thermodynamics, landscape design, Classicism versus
Romanticism, order versus disorder, thought versus feeling, reason versus
intuition, determinism and chaos theory, truth, knowledge, time... “Arcadia” is a fascinatingly complex,
thought-provoking and ‘chaotic’ play that, moving back and forth between
1809-1812 and the present- the 1990s, tackles many things at the same time. But
Tom Stoppard cleverly weaves all these themes and topics together, connecting
them all together, for a main theme that concerns and runs through the whole
play- loss and recovery, or rediscovery.
The characters in the play face physical loss, emotional
loss, intellectual loss. Burnings. Destructions. Deaths. The idea of loss and
recovery is expressed most explicitly in scene three. When Thomasina grieves
the loss of the hundreds or thousands of works in the library of Alexandria,
Septimus says:
“You should no more grieve for the
rest than for a buckle lost from your first shoe, or for your lesson book which
will be lost when you are old. We shed as we pick up, like travellers who must
carry everything in their arms, and what we let fall will be picked up by those
behind. The procession is very long and life is very short. We die on the
march. But there is nothing outside the march so nothing can be lost to it. The
missing plays of Sophocles will turn up piece by piece, or be written again in
another language. Ancient cures for diseases will reveal themselves once more.
Mathematical discoveries glimpsed and lost to view will have their time again.”
(Stoppard, 2907)
Septimus does not seem to be right. What is lost is lost.
Time is irreversible. Tea gets cold by itself but does not get hot by itself,
heat flows in one direction. Rice pudding cannot be unstirred, we cannot stir
things apart. Septimus’s thousands of sheets of paper get destroyed in a
bonfire. The three letters he burns disappear forever. The content of Lord
Byron’s letter as well as his reasons for leaving is never revealed.
Information gets lost. We can neither come back in time nor rewind past events.
The past is irretrievable. Most important of all, or at least to Septimus
himself, Thomasina dies in a fire and can never ‘recur’- Septimus loses her
forever.
It
can be said that his confidence on the recovery, or rediscovery, of things is
due to his belief in Newton’s laws of motion and determinism. Thomasina’s
realisation of the incompleteness of Newton’s laws in describing the world
causes Septimus to shift to what are later known as thermodynamics and chaos
theory. Septimus, from an ‘amoral’ witty young man who has several affairs with
the older women of the house, turns into a hermit and spends the rest of his
life working on Thomasina’s theories. Why he is driven to madness (that is, if
he really turns mad) is never exposed, but in my opinion, it is partly because
of his thirst for knowledge as well as his wish for finding a solution against
a gloomy future, but more because of his love for Thomasina, his feeling of
guilt and his realisation that her death is a true loss and she is gone
forever. One may assume that after this loss, Septimus’s confidence on recovery
also shatters.
However, Septimus’s idea is somehow supported throughout
the play. The events of the two periods take place in more or less the same
setting. Most noticeably, the names Coverly and Croom appear in both periods.
As the play “Arcadia” shuttles back
and forth between the present and the past, we can see repetitions,
recurrences, echoes and doubles. For example, Chloe, unlike Thomasina, is not a
genius who has ideas and theories far ahead of her time. But both of them are
fascinated by science. Both of them ponder over determinism and chaos and heat.
Thomasina asks Septimus “Am I the first person to have thought of this?” (Stoppard,
2884), Chloe asks Valentine “Do you think I’m the first person to think of
this?” (Stoppard, 2931) Valentine and Septimus are different, the former does
not possess the wittiness of the latter. But both Septimus and Valentine have a
tortoise, called Plautus and Lightning respectively. Both are in their twenties
at the time of the play. And they work on almost the same mathematical
problems. In both periods, a teacher has a relationship, or an affair, with the
daughter of the house- Septimus with Thomasina, and Bernard with Chloe. In both
periods, there is a negative review- Septimus’s review of Chater’s poems and
Bernard’s of Hannah’s book. And so on.
The
people from these two periods also talk about the same topics and ideas, such
as gardening and landscape and the change from Classical style to Romantic
style as well as the contrast between Classicism and Romanticism- logic and
intuition, thought and feeling, order and disorder. Lady Croom likes the garden
as it is, like an amiable picture of Arcadia, and dislikes Mr Noakes’s plan to
change it “... Where there is the familiar pastoral refinement of an
Englishman’s garden, here is an eruption of gloomy forest and towering crag, of
ruins where there was never a house, of water dashing against rocks where there
was neither spring nor a stone I could throw the length of a cricket pitch. My
hyacinth dell is become a haunt for hobgoblins, my Chinese bridge, which I am
assured is superior to the one at Kew, and for all I know at Peking, is usurped
by a fallen obelisk overgrown with briars...” (Stoppard, 2889) Hannah shares
the same opinion, saying “The whole Romantic shame, Bernard! [...] A century of
intellectual rigour turned in on itself. [...] There’s an engraving of Sidley
Park in 1730 that makes you want to weep. Paradise in the age of reason. By
1760 everything had gone- the topiary, pools and terraces, fountains, an avenue
of limes- the whole sublime geometry was ploughed under the Capability Brown...”
(Stoppard, 2900) Lady Croom stands for Classicism and order, Mr Noakes,
Romanticism and disorder or irregularity. Hannah stands for Classicism and logic,
Bernard, Romanticism and emotion, intuition.
Unlike
her mother Lady Croom, Thomasina supports the changes “In my opinion, Mr
Noakes’s scheme for the garden is perfect. It is a Salvator!” (Stoppard, 2888)
She embraces, and therefore embodies, innovation, change, development,
progress. Thomasina is also the person who realises the incompleteness of the
Newtonian system and comes up with ideas and theories of a new world view, a
new system. In fact, the change from Classicism to Romanticism in this play
goes together with the shift from Newtonian determinism and Euclidean geometry
to thermodynamics and chaos theory, and these changes are discussed in both periods.
For example, in scene one, Thomasina says “When you stir your rice pudding,
Septimus, the spoonful of jam spreads itself round making red trails like the
picture of a meteor in my astronomical atlas. But if you stir backward, the jam
will not come together again. Indeed, the pudding does not notice and continues
to turn pink as before.” (Stoppard, 2883) The observation of the
irreversibility of natural phenomena recurs in scene seven, when Valentine says
“Your tea gets cold by itself, it doesn’t get hot by itself... Heat goes to
cold. It’s a one-way street. Your tea will end up at room temperature.”
(Stoppard, 2935) Nearly two centuries apart, the characters in these two
periods discuss similar topics and ideas- determinism and chaos theory and the unpredictability
of nature and the second law of thermodynamics and the heat death of the
universe, especially in scene seven, when the actions take place concurrently
it appears as though the people from these two periods are talking about the
same things at the same time.
The
topic of sexual attraction with its effects or consequences is in both periods
as well. In scene six, Lady Croom says “It is a defect of God’s humour that he
directs our hearts everywhere but to those who have a right to them.” (Stoppard,
2930) This is echoed in the next scene when Chloe says “The universe is
deterministic all right, just like Newton said, it’s trying to be, but the only
thing going wrong is people fancying people who aren’t supposed in that part of
the plan.” (Stoppard, 2931) According to her Newton’s laws do not work and we
cannot predict the future because of sex, reminiscent of Thomasina saying
“Newton’s machine which would knock our atoms from cradle to grave by the laws
of motion is incomplete” (Stoppard, 2938) because of “the action of bodies in
heat” (Stoppard, 2939).
The
examples above are doubles, echoes, parallels. There are also recurrences. At the
end of scene two, Gus gives Hannah an apple with a leaf or two still attached.
This connects scene two to scene three, connects the present to the past. The
apple appears on the table at the beginning of scene three, which Septimus eats
and whose leaf Thomasina takes, intending to plot it and to deduce its
equation. The sound of a piano badly played in the background of scene three,
where Lady Croom talks about changes and disorder, recurs in scene four, where
Valentine explains to Hannah maths and the complexity of the real world. The
blurring of the past and the present is best shown in scene seven, where the actions
of the two periods run concurrently in the same setting. Moreover, as some
characters in the present day wear fancy dress for a party, they, to some
extent, look similar to the characters in 1812. Gus and Augustus, played by the
same actor in the play, look almost indistinguishable. In scene seven, Valentine
looks at Thomasina’s diagram of heat exchange and tells Hannah about the heat
death of the universe, and at the same time, we can see Septimus read
Thomasina’s essay and look at the same diagram and say “So, we are all doomed!”
(Stoppard, 2945) Thomasina gives Septimus her drawing of him and Plautus, which
later appears in the same scene when Gus gives it to Hannah. And in the end, we
can see two couples, from the past and the present, dancing. Thomasina and
Septimus. Hannah and Gus.
The
‘recurrences’ of these objects help the characters of the present solve the
mysteries of Sidley Park and find the answers to their questions. Letters burn
and information gets lost but eventually Hannah and Valentine are still able to
find out that Mr Chater the poet and Mr Chater the botanist are the same person
and he is not killed in a duel with Lord Byron. The drawing of Septimus and
Plautus remains so Hannah has evidence that Septimus is the hermit. Amidst chaos
order can still be found, the truth can be found. Things are not truly lost.
Furthermore,
although Thomasina’s premature death is a great loss, especially to Septimus,
there is some consolation, especially when we come close to the end of scene
seven.
“Septimus:
So, we are all doomed!
Thomasina:
(cheerfully) Yes.
[...]
Septimus:
So the Improved Newtonian Universe must cease and grow cold. Dear me.
Thomasina:
Yes, we must hurry if we are going to dance.
[...]
Septimus:
When we have found all the mysteries and lost all the meaning, we will be
alone, on an empty shore.
Thomasina:
Then we will dance. Is this a waltz?” (Stoppard, 2945- 2946)
Her
cheerful attitude, albeit seemingly contradicting and incomprehensible, can be
perceived in multiple ways. It may be the excitement of a nearly- seventeen-
year- old girl who is excited to learn how to waltz. It may be the pride in
discovering what her contemporaries have not thought of. Yet another
interpretation is that she accepts death. She accepts that everything will come
to an end, accepts that she, as well as everybody else, will die and therefore
should seize the day, live for the present and enjoy every moment. The title of
the play, “Arcadia”, comes from “Et
in Arcadia ego”, a phrase most commonly interpreted as a memento mori spoken by
Death. It is ironic that later that night Thomasina dies in a fire, but her
acceptance of human’s mortality may be a consolation, and at least she feels
happy and has a good time with Septimus before that unpredictable death. Her
death, thus, becomes less tragic.
On
the other hand, though Thomasina and Septimus do not succeed, their work is
“picked up by those behind”. It must be said that the notion of recovery or
discovery in the play, as used in this essay, is to be understood in a special
sense. In scene three, Septimus tells Thomasina to translate a text from Latin
into English, which turns out to be some lines by Shakespeare that he has
translated from English into Latin. Thomasina’s translation cannot be entirely
identical to Shakespeare’s original. Similarly Newton and Leibniz are both
credited with the invention of calculus, but they arrived at their results
differently. There are variations. But in a way, things recur, as Septimus
says. A particular concept or idea emerges periodically under the form of
multiple artistic expressions. All that was lost will eventually turn up again.
Thomasina dies, but Hannah has her notebooks, Valentine repeats and further
develops Thomasina’s iteration with the help of computers and Chloe comes up
with similar ideas about determinism and chaos. In scene five, Valentine says
“who wrote what when” is “trivial”, explaining “The questions you’re asking
don’t matter, you see. It’s like arguing who got there first with the calculus.
The English say Newton, the Germans say Leibnitz. But it doesn’t matter.
Personalities. What matters is the calculus. Scientific progress. Knowledge.” (Stoppard,
2922) That is in fact similar to Septimus’s thought “The missing plays of
Sophocles will turn up piece by piece, or be written again in another language.
Ancient cures for diseases will reveal themselves once more. Mathematical
discoveries glimpsed and lost to view will have their time again.” (Stoppard,
2907) If Newton had not invented calculus or if he had lost the paper, we would
still have calculus today thanks to Leibnitz. Therefore, if we look at life
this way, nothing is truly lost.
“Arcadia”,
in my opinion, supports the view of the cyclical flow of history. Firstly, the
structure of the play is full of repetitions, echoes, parallels and doubles.
Secondly, Thomasina’s “mathematical discoveries glimpsed and lost to view... have
their time again” years later. Thirdly, “the pessimistic prospect of the
extinction of the universe posited by the law of entropy, which destroys
Septimus's faith in the Newtonian system is counterbalanced by the implications
of Thomasina's other genial intuition, chaos theory, since this form of
mathematics allows us to discover the equations governing the shapes of nature,
and therefore, as Valentine puts it, to know "how [this universe] started,
[and] perhaps... how the next one will come”.” (Rallo)
Bibliography
Antakyalioglu,
Zekiye. "Chaos Theory and Stoppard's Arcadia", http://www.iku.edu.tr/TR/iku_gunce/GunceC3S2veS3FenMuh/Gunce/GunceC4S3Ekim06FenMuh/87.pdf
“Arcadia
(Play)”. Wikipedia: The Free
Encyclopedia, http://en.wikipedia.org/wiki/Arcadia_(play)
“Et
in Arcadia ego”, Wikipedia: The Free
Encyclopedia, http://en.wikipedia.org/wiki/Et_in_Arcadia_ego
Hari,
Johann. “Is Tom Stoppard's Arcadia the greatest play of our age?”, The Independent, 2009, http://www.independent.co.uk/arts-entertainment/theatre-dance/features/is-tom-stoppards-arcadia-the-greatest-play-of-our-age-1688852.html
Rallo,
Carmen Lara. “The past will have its time again”, http://www.publicacions.ub.edu/revistes/bells15/documentos/78.pdf
Stoppard,
Tom. “Arcadia”. In The Norton Anthology of English Literature- Volume 2, edited by
Julia Reidhead, 2880- 2948. United States of America: W. W. Norton&
Company, Inc, 2012.
Saturday, 1 June 2013
Best Marilyn Monroe impersonator
This day 87 years ago (1/6/1926), Norma Jeane Mortenson was born. She later became known as Marilyn Monroe.
Lots of celebrities have portrayed her (Catherine Hicks, Michelle Williams, Naomi Watts, Charlotte Sullivan, Melody Anderson...), channelled her in photo shoots (Nicole Kidman, Drew Barrymore, Angelina Jolie, Lindsay Lohan, Elizabeth Banks, Courtney Stodden, Paris Hilton...) or seem to be influenced by her iconic style (Scarlette Johansson, Madonna, Christina Aguilera, Gwen Stefani...).
Yet I don't think anybody has done a better job than this Marilyn Monroe impersonator:
From the face to the style, from the voice to the mannerism, this is spot-on. Breath-takingly convincing. The only flaw is the weight, for the real Marilyn's thinner, but other than that this is the best impression I have ever seen. Worth checking out if you love Marilyn as I do. Absolutely stunning.
And yes, that's right, Jimmy James is a man.
Lots of celebrities have portrayed her (Catherine Hicks, Michelle Williams, Naomi Watts, Charlotte Sullivan, Melody Anderson...), channelled her in photo shoots (Nicole Kidman, Drew Barrymore, Angelina Jolie, Lindsay Lohan, Elizabeth Banks, Courtney Stodden, Paris Hilton...) or seem to be influenced by her iconic style (Scarlette Johansson, Madonna, Christina Aguilera, Gwen Stefani...).
Yet I don't think anybody has done a better job than this Marilyn Monroe impersonator:
From the face to the style, from the voice to the mannerism, this is spot-on. Breath-takingly convincing. The only flaw is the weight, for the real Marilyn's thinner, but other than that this is the best impression I have ever seen. Worth checking out if you love Marilyn as I do. Absolutely stunning.
And yes, that's right, Jimmy James is a man.